Diệu Thanh khó khăn lắm mới hồi hồn được, cả người chịu phải đả kϊƈɦ quá lớn, còn thật sự dám lừa mình! Xong đời rồi, không bảo toàn được công việc của cô ta rồi…
Chương Vĩ đang ở trong phòng làm việc rất bận rộn thì Diệu Thanh bước vào.
Chương Vĩ không chắc chắn lắm mà hỏi: “Vừa rồi có phải chưa gõ cửa hay không hả?”
Diệu Thanh mặt khóc buồn như đưa đám: “Sếp Chương, tôi xong đời rồi!”
Khóc thành ra như thế này, chương Vĩ cảm thấy nếu không phải đã xảy ra chuyện gì lớn lắm thì sẽ không biến thành dạng này đầu: “Trước tiên cô đừng khóc nữa, có chuyện gì? Là chuyện công việc hay cá nhân?”
“Sếp Chương, nếu anh Hải Minh mà sa thải tôi rồi, anh có thể giúp tôi nói mấy câu tốt tốt không? Tôi không muốn ở Đế Đồ uống gió Tây Bắc đâu.”
chương Vĩ lập tức ý thức được là vấn đề gì: “Là liên quan đến cô Đế sao?” Nếu mà không phải như thế, tại sao Diêu Thanh lại kϊƈɦ động đến vậy? Ở chỗ của anh Hải Minh mà làm sai chuyện thì cũng sẽ không nhất thiết phải như vậy, trừ khi là đã ở trước mặt Đế Anh Thy làm ra chuyện gì đó không tốt.
“Tôi… Tôi không phải cố ý đầu, cô Để hỏi tôi về chuyện Đào Anh Thy, tôi nói không hề có người này, rồi cô ấy lại nói là do anh Hải Minh nói cho cô ấy biết, còn nói rất giống thật nữa, tôi liền..”
“Trúng kể rồi sao?” chương Vĩ biết là vì sao rồi.
“Vâng ạ, tôi thật sự không phải cố ý đâu, không ngờ cô Để lại lừa tôi.” Diệu Thanh cũng rất uất ức, cô ta vẫn luôn cho rằng mình diễn rất giống rồi, tự nhận đều có thể đầu quân vào giới giải trí rồi, cô Đế qua lại mấy lần cũng đều không thể nhìn ra được, ai ngờ rằng lần này lại lừa có chứ!
“Không có chuyện gì đâu, quay về làm việc đi!” chương Vĩ vẫy vẫy tay.
“Không có chuyện gì? Sao có thể không có chuyện gì chứ? Anh Hải Minh không phải đã từng nói rồi sao, ai dám tiết lộ ra ngoài thì người đó sẽ đi uống gió Tây Bắc đấy?” Diệu Thanh cảm giác được sống lại rồi, nhưng vẫn cảm thấy rất khó hiểu.
“Cô Để không lừa cô đâu, quả thật anh Hải Minh đã nói cho cô ấy biết” chương Vĩ nói.
“Hả?” Diệu Thanh ôm ngực của mình: “Cô Đế cũng quá là nghịch ngợm rồi!”.
Để Anh Thy, người đã dọa cho Diệu Thanh mất cả hồn, bây giờ lại đang rỗi rãi đi dạo trong tập đoàn Vương Tân, mỗi người gặp cô đều tỏ ra vô cùng cung kính. Nghĩ thôi cũng biết là vì ai. Lúc trước cô ở nơi này còn phải nhìn sắc mặt của người khác mà sống, bây giờ lại là người khác nhìn sắc mặt của cô.
Có điều thời gian ngắn ngủn mấy năm, chớp mắt đã thay đổi đến nghiêng trời lệch đất như vậy rồi.
Chỉ cần nghĩ đến bắt đầu từ ngày hôm qua cô sẽ phải bị ràng buộc” với Tư Hải Minh là lục phủ ngũ tạng của cô đã nhộn nhạo khó chịu cả lên rồi.
Theo ý của cô thì là trực tiếp hẹn người ta ra, vừa nhanh vừa tiện biết bao.
Thế mà người nào người nấy đều không đồng ý.
Cô ít nhiều cũng có chút buồn bực….
Điện thoại để trong túi đột nhiên vang lên, cô lấy ra xem một cái, là Kiều Như An.
“Cô nghe máy: “Như An à”
“Anh Thy, tôi đang ở vườn nho đấy, ra đây chơi không?”
Để Anh Thy túng lúng: “Thật ngại quá, tôi đang ở Đế Đô này”
“Cái gì cơ? Cô lại đi Đế Đô rồi?” Kiều Như An vô cùng kinh ngạc, Tần Hành Chi ở bên cạnh lập tức thay đổi sắc mặt, Kiều Như An hỏi, cũng chính là câu mà Tần Hành Chi muốn hỏi: “Cô đến đó khi nào đấy?”
“Từ hai hôm trước đã đến rồi”
“Cảm tình của cô và anh Hải Minh thật sự càng ngày càng tốt lên rồi.” Kiều Như An không khỏi đố kị mà nói.
Để Anh Thy cười cười, không nói là tốt, cũng không nói là không tốt. Tự bản thân trong lòng mình biết rõ là được rồi.