Chỉ thấy khắp bên ngoài sân thượng được bày đầy loại hoa hồng màu sắc khác nhau, còn có những loại cô không biết tên nữa.
Trêи hàng rào, trêи mặt đất đều có, trong không khí ngập tràn hương thơm. Trái tim Để Anh Thy ngay lập tức ngập tràn hoa, cũng chưa tỉnh táo lại.
Trong tường có lò sưởi, ty giải trí, bên cạnh có đặt micro, còn có ghế sopha thư giãn.
Ngày đầu tiên Để Anh Thy đã đến đây, nó cũng rất bình thường, nhưng hiện tại trăm phần trăm đã biến thành một vườn hoa trêи không…
Tư Hải Minh lôi kéo cô đi đến, đứng trong vườn hoa, anh hỏi cô: “Em có thích không?”
Đế Anh Thy ổn định lại nội tâm bị kϊƈɦ động một hồi rung động, nghiêng khuôn mặt nhỏ nhắn sang một bên rồi nói: “Sân thượng đang yên đang lành sao anh lại biến nó thành như vậy?”
“Anh muốn ngồi ở đây nghỉ ngơi, có thể thoải mái hơn so với trong phòng khách một chút. Gần cảnh đêm hơn. Chỗ này cửa có thể khóa lại được, không thể vào từ bên ngoài” Tư Hải Minh nói.
Để Anh Thy thầm nghĩ, à, cái này ngược lại không tệ. Sau khi cô đi vào thì khóa luôn cửa chỗ này vào, Tư Hải Minh cũng đừng mong mà vào được.
“Chỉ mình anh có chìa khóa” Tư Hải Minh bổ sung thêm một câu.
“…” Để Anh Thy cảm thấy trước mặt anh toàn là những lời nói nhảm.
Nói tóm lại là làm phòng cho người khác sao?
Ở đây thì có thể là phòng của ai được chứ? Phòng của con trai anh sao?
“Rốt cuộc anh làm nó từ lúc nào vậy?” Để Anh Thy hỏi, tốc độ này cũng quá nhanh.
“Hôm đi tập đoàn Vương Tân đấy. Nói đúng hơn là ngày đầu đặt chân vào đây anh đã muốn làm vườn hoa cho em rồi, hai cái sân thượng này sẽ không bị lãng phí” Tư Hải Minh nói.
Đế Anh Thy biết ngày đó, cô không thể không nói tốc độ của anh cũng quá nhanh rồi!
“Tôi không thích!” Để Anh Thy nói xong, xoay người rời đi.
Cô còn chưa đi đến cửa, tiếng nhạc đã vang lên.
Khiến cho bước chân của cô dừng lại.
Để Anh Thy xoay người lại, nhìn thấy máy phát nhạc đang chạy, âm thanh khác hoàn toàn so với lúc phát bằng điện thoại. Lan tràn trong không khí, nhẹ nhàng gõ vào trái tim, biến ảo tuyệt vời.
Lúc cô hoàn hồn lại cơ thể Tư Hải Minh đã áp đến chỗ cô mang đến cảm giác áp bách, bóng tôi càng tôn thêm khuôn mặt nhỏ bé đang run sợ của cô.
“Anh Thy..” Đôi môi mỏng của Tư Hải Minh nhẹ nhàng phớt qua cái miệng nhỏ nhắn của cô, phẩy nhẹ như lông chim.
Để Anh Thy chỉ cảm thấy ngoài miệng hơi ngứa một chút, sau đó đã bị nuốt…
“Ưm..” Cô sợ đến sực tỉnh lại, dùng sức đẩy Tư Hải Minh ra, cơ thể lảo đảo lùi lại, sau đó xoay người chạy.
Chạy trối chết!
Cô chạy vào phòng, sợ đến mức khóa chặt cửa lại, hai chân như nhũn ra trượt xuống đât.
Cơ thể cô đang run lẩy bẩy, hai tay nắm chặt lại nhưng cũng không thể kìm nén lại được.
Cô điên rồi sao? Thế mà lại cảm thấy chuyện Tư Hải Minh làm không sai!
Không thể! Cô sẽ không tha thứ cho anh ta! Càng không thể để cho anh ta thực hiện được!