Có tiếng đập cửa vang lên, Hạ Khiết Mai đi tới, mắt nhìn Tư Hải Minh ở trêи giường.
Đế Anh Thy vội hỏi: “Tại sao vẫn còn bất tỉnh? Không phải nói hai mươi tư giờ à?”
“Có thể độc tố đã ảnh hưởng tới hệ thống thần kinh của anh ấy, cho nên mới không tỉnh lại nhanh như vậy”.
Đế Anh Thy không muốn nghi ngờ y thuật của Hạ Khiết Mai, chủ yếu là cô cảm thấy y thuật của anh ba cô sẽ tốt hơn,
Hạ Khiết Mai tới nói như vậy rồi đi mất. Nhưng tâm trạng của Đế Anh Thy không thể nào bình tĩnh trở lại. Cô muốn gọi điện thoại cho anh ba, để anh tới xem một chút Tư Hải Minh. Cô vừa cầm điện thoại di động thì điện thoại di động vang lên. Cô ngẩn người, Sơ Cổ Cảnh…
Cô chần chừ một lúc rồi nghe: “A lô?”
“Sau khi tôi đến thủ đô thì nghe Tư Triều Vũ nói Tư Hải Minh lại xảy ra chuyện rồi?” Sơ Cổ Cảnh hỏi.
“Chỉ là có chút không thoải mái, ngày mai là có thể xuất viện” Để Anh Thy nói. “Vậy là tốt rồi, nhưng chương Vĩ hơi đáng thương”
“Có ý tứ gì?”
“Cô không biết à? chương Vĩ chết rồi”. “Cái gì?” Đế Anh Thy sợ hãi đến mức quên cả hô hấp. “Hình như anh ấy đi thăm dò ai đó, sau đó bị mai phục, bị người bắn chết tại chỗ” Sơ Cố Cảnh nói.
Để Anh Thy nắm điện thoại di động, tay tại run, giọng nói bình tĩnh của Sơ Cố Cảnh làm cô rất muốn kêu lên, có phải là anh giết không? Có phải tất cả mọi người đã chết đều liên quan tới anh không!
Nhưng cô đã kiềm chế lại.
Cô nhắm đôi mắt nóng bừng: “Chắc chắn là anh nhầm rồi”
“Nếu cô không tin thì có thể sang đây xem. Ngay ở gần bệnh viện bên này” Để Anh Thy nghiến răng, phản ứng đầu tiên là Sơ Cổ Cảnh định dự cô qua đó. Không thể đi!
Nhưng cô lại muốn biết tình trạng hiện tại của chương Vĩ.
Sau đó cô không nói gì, cúp điện thoại, gọi điện thoại cho chương Vĩ.
Điện thoại không gọi được, không có ai nghe…
Để Anh Thy để điện thoại di động xuống, kinh ngạc nhìn người đàn ông đang hôn mê. Hiện tại anh sẽ không có cách nào ngăn cản tôi nhỉ?
Chỉ cần cô xuất hiện, Sơ Cố Cảnh tuyệt đối sẽ bị bại lộ. Mặc dù hơi nguy hiểm, nhưng chỉ cần có thể thành công thì nguy hiểm cũng không quan trọng.
Để Anh Thy đi đến bên giường Tư Hải Minh, nhìn anh: “Nếu như tôi chết rồi, anh phải chăm sóc con thật tốt, đây là yêu cầu duy nhất của tôi. Chỉ cần anh chăm sóc cho con, tôi sẽ tha thứ cho những chuyện khốn nạn trước kia anh đã làm.”
Cô lẳng lặng nhìn Tư Hải Minh mấy giây rồi quay người rời đi. Đóng lại cửa phòng bệnh, cô đi ra cổng.
Mấy phút sau, Để Anh Thy đứng ở cổng chính bệnh viện, sắc mặt khó coi trừng mắt nhìn vệ sĩ: “Tôi đi ra ngoài mua đồ
“Mua cái gì? Chúng tôi đi”. “Không cần, đồ rất riêng tư, tôi tự mua.”
“Tôi bảo phụ nữ đi mua” Vệ sĩ. “Tôi có việc gấp!”.
“Chúng tôi xử lý giúp cô” Vệ sĩ. “Tôi về nhà thăm con”.
“Mấy đứa trẻ bây giờ đang ở trường học”
“Ở trường học là tôi không đi thăm được à?” Để Anh Thy hỏi. “Có thể gọi video”.