Khóe mắt của Để Anh Thy khẽ co rút, Bảo An à, con có thể nào đừng thả cần câu như vậy hay không? Có đủ hay không cũng đâu có liên quan tới mấy đứa đầu! Khi Tư Hải Minh nhìn qua, cô ngay lập tức tỏ vẻ ngây thơ vô tội.
“Còn chê ít nữa hả? Mấy đứa các con là quá đủ rồi!” Tư Hải Minh vươn tay khẽ cốc nhẹ vào trán của Bảo An.
“Gi..” Bảo An khẽ hít sâu một hơi.
Họ cùng ăn cơm tối với Tư Lệnh Sơn, Tư Lệnh Sơn mỉm cười: “Có nhiều con quả là vô cùng ồn ào”
Để Anh Thy nhìn sáu đứa trẻ, nghĩ tới Tư Thái Lâm không tới đây, nụ cười trêи mặt hơi thu lại.
Xảy ra chuyện như vậy, chắc chắn trong lòng Tư Thái Lâm sẽ không vui vẻ gì, lại nói mẹ của cậu bé lại bị Tư Hải Minh sát hại nữa, cậu bé sẽ nghĩ như nào đây…
“Hôm nay Bảo Nam ở trường chơi cùng Tư Thái Lâm hả con?” Để Anh Thy hỏi.
“Hôm nay Thái Lâm không đi học mẹ ơi” Báo Nam nói. “Cả hôm qua và hôm nay đều không đến trường” Bảo Long nói. Mấy đứa tẻ không biết đã có chuyện gì xảy ra, nhưng Tư Hải Minh, Đế Anh Thy và Tư Lệnh Sơn đều biết rất rõ.
Tư Thái Lâm không đi học, có thể nhận ra trong lòng cậu bé đang có nhiều cảm xúc ngổn ngang, vừa áp lực vừa sợ hãi.
“Mẹ ơi, con có thể tới nhà Tư Thái Lâm tìm Thái Lâm được không?” Bảo Nam hỏi.
Bảo Nam gần như đã đứng bật dậy rời khỏi ghế lại phải thở hổn hển quay lại ngồi xuống ăn cơm. Sáu đứa trẻ đáng yêu ngoan ngoãn ăn hết cơm dưới sự uy nghiêm của ba mình.
Cũng may chỉ một lát nữa là có thể tới nhà của Tư Thái Lâm nên tâm trạng của chúng vẫn vô cùng hào hứng.
Tư Thái Lâm ăn cơm xong đang ngồi trước bàn trà xem TV một mình, Tư Triều Vũ không ở đó.
Cậu bé nghe thấy tiếng xe ô tô ở bên ngoài. Chân ngắn nhỏ nhắn khẽ dịch xuống đi tới cửa, sau đó đã nhìn thấy sáu đứa trẻ là Bảo Nam, Bảo Vỹ, Bảo Long, Bảo My, Bảo Hân, Bảo An.
Tư Thái Lầm mở lớn đôi mắt to tròn, ngay khi nhìn thấy Để Anh Thy và Tư Hải Minh thì sợ tới mức cơ thể nhanh chóng lùi về sau trốn tránh.
“Tư Thái Lâm!” Bảo Nam là người đầu tiên nhìn thấy cậu bé, cao giọng gọi cậu.
Tư Thái Lâm lập tức xoay người chạy trốn.
Bảo Nam ngây người, vì sao Tư Thái Lâm vừa nhìn thấy cậu bé đã bỏ chạy rồi?
Tư Triều Vũ nghe thấy tiếng xe ô tô, đứng từ cửa sổ nhìn xuống dưới xem là xe của ai thì nhìn thấy Tư Thái Lâm chạy vào nhà vệ sinh trốn: “Tư Thái Lâm con trốn tránh gì chứ? Không sao hết đâu, ba đang ở đây mà!”
Tư Triều Vũ cũng biết là có chuyện gì, nhưng mà ông ta cảm thấy không có gì hết, không phải Tư Hải Minh không có việc gì hay sao? Hơn nữa, Tư Thải Lâm chỉ là một đứa trẻ thì biết cái gì được?