Cố Mạnh nguy hiểm thì bọn họ còn có cách phòng tránh, Tư Hải Minh nguy hiểm thì bọn họ biết làm thế nào?
Ánh mắt của tên đó nhìn Anh Thy lúc nào cũng có vẻ như hận không thể dính lấy cô mà hôn!
Là anh trai của Anh Thy, sao bọn họ có thể thấy thuận mắt được?
“Các anh, để cho người của các anh để ý đến Cố Mạnh, em sợ ở bên ngoài anh ấy sẽ có hành động gì khác” Đế Anh Thy nói tránh đi.
“Em yên tâm, nơi này không phải là thiên đường của Cố Mạnh, mà là địa ngục” Đế Hạo Thiên nói Đúng vậy, sang bên đó, muốn cho Cố Mạnh chết như thế nào chẳng được.
“Anh ấy..” Đế Anh Thy vừa muốn nói thì lại có một bàn tay sờ lên chân cô, khiến cô bị khựng lại, khóe miệng run lên.
“Cái gì?” Đế Bắc Lâm hị Đế Anh Thy cố gắng không để cho gương mặt mình lộ ra vẻ kì lạ, đổi tư thế ngồi, nhẹ nhàng rút chân mình về.
“Em muốn nói người sau lưng Cố Mạnh liệu có phải đang ở khu vực Đông Nam Á” Đế Anh Thy nói: “Nội ứng ngoại hợp ấy?”
“Anh Thy quá thông minh! Cố Mạnh đã gầy dựng được thế lực của mình ở đây rồi, chỉ có điều Anh Thy cứ yên tâm, hang ổ của cậu ta cứ để cho bọn anh xử lý!” Đế Bắc Lâm nói.
“Cố Mạnh không phải không có chỗ tốt. Tôi rất muốn biết người gọi điện thoại cho anh ta là ai, không bằng nên tận diệt đi. Nói không chừng, người đó là người quen của chúng ta” Tư Hải Minh tự dưng chen ngang một câu như vậy.
Mặc dù ba người anh không muốn thấy mặt anh, nhưng anh nói vậy vẫn đủ khiến người khác suy nghĩ sâu xa.
“Ai?” Đế Anh Thy hỏi anh.
“Anh đoán” Tư Hải Minh nói.
Đế Anh Thy không biết rốt cuộc anh nói như vậy mình có thể tin được bao nhiêu, nhưng nếu không phải người quen thì ai sẽ biết Tư Hải Minh không chết trốn ở đảo Trân Châu đâu?
“Sao nào, cậu lại nghỉ ngờ Tân Hành Châu à?” Sắc mặt Đế Hạo Thiên tối sầm xuống.
“Loại trừ Hành Châu” Ngay cả Đế Hoàng Minh nói như vậy, nên cho dù có nghỉ ngờ thì cũng phải có chừng mực.
Đế Anh Thy nghĩ đến cái gì đó, hỏi Tư Hải Minh: “Không phải anh nghi ngờ Kiều Minh Nguyệt đấy chứ?”
“Bất kể là ai cũng đều đáng nghi” Tư Hải Minh nói.
Đế Anh Thy nghĩ, chẳng lẽ không phải là vì anh bị bệnh đa nghỉ à?
“Dù sao thì cứ để các anh của em điều tra đi! Có tin gì nhất định cũng phải nói cho em biết nhé! Sau khi Cố Mạnh thì đừng giết anh ấy vội, em có lời muốn hỏi anh ấy” Đế Anh Thy nói.
“Yên tâm, anh sẽ để cho cậu ta một hơi tàn” Đế Bắc Lâm cười dịu dàng.
“Vậy cứ thế nhé! Bai bai!” Đế Anh Thy không để anh trai mình kịp phản ứng, tắt luôn video. Hừ, ai bảo bọn họ không hợp tác với cô? Lúc đấy cô rất khó chịu đấy! Sau đó cô hỏi Tư Hải Minh: “Anh thật sự nghi ngờ Kiều Minh Nguyệt ư? Ngoại trừ cô ấy thì còn ai nữa không?”
“Tạm thời không nghĩ tới” Tư Hải Minh nói.
“Vậy anh nói xem tại sao Kiều Minh Nguyệt lại có liên lạc với Cố Mạnh?” Đế Anh Thy hoi.
“Không có chứng cứ” Tư Hải Minh nói.
“Không có chứng cứ thì anh đừng có tùy tiện nghỉ ngờ như thế chứ!” Đế Anh Thy cạn lời, nhưng lại kịp phản ứng, hỏi: “Sao anh vẫn còn ở đây? Không đến công ty à?”
“Em đi đâu?”
“Em ở trong nhà, không đi đâu cả.”
“Chúng ta ra biển chơi”
“Không muốn!” Phản ứng đầu tiên của Đế Anh Thy chính là từ chối, ra biển với anh có khác gì con cá sẽ bị ăn không còn sót lại chút nào đâu?