Một Thai 6 Tiểu Bảo Bảo - Tổng Tài Daddy Bị Tra Tấn

Chương 1567



Chương 1567

Vô Tội đang cắm đầu chạy vừa ngẩng đầu lên đã bị một cái lưới đen tp xuống ngã xuống đất — “AI” Vô Tội vùng vẫy muốn thoát ra nhưng làm thế nào cái lưới vẫn không rách nổi, thậm chí còn không có lối ra, làm cô ta gấp tới nỗi tuyệt vọng!

 

“Lưới này làm từ dây thép, không cần lãng phí sức lực” Đế Hạo Thiên đi tới.

 

Vô Tội năm trong lưới hoảng loạn nhìn anh ta, khuôn mặt trắng bệch giống như bàn tay đang nắm chặt tấm lưới.

 

“Tôi nói rồi, cô trốn không thoát đâu”

 

“Vì sao nhất định phải dồn tôi vào chỗ chết chứ? Ba tôi chết rồi, tôi đâu còn sức uy hiếp gì với các người nữa đâu!”

 

“Giết chết bốn đặc công có trang bị vũ khí một cách nhẹ nhàng còn nói mình không có sức uy hiếp?” Khuôn mặt vặn vẹo của Đế Hạo Thiên trở nên dữ tợn.

 

Vô Tội không mấy tự tin nói: “Tôi phòng vệ chính đáng…”

 

Đế Hạo Thiên không quan tâm, cầm ống tiêm vừa rồi đi tới.

 

Lúc Vô Tội còn đang giãy giụa thì cánh tay đã bị nắm lấy, mũi kim tiêm thô lỗ đâm vào da thịt— Đau đớn làm Vô Tội nhíu mày.

 

Cảm giác choáng váng rất nhanh ập tới, mình sẽ chết thật ư, mà thật ra cũng không không có gì bất ngờ cả.

 

Ở trên hòn đảo nhỏ này sống từ ngày này sang ngày khác, mỗi ngày đều sống như sắp tận thế, khó khăn lắm mới sống được tới bây giờ nhưng cuối cùng vẫn không tránh được một kiếp này.

 

Ba bốn tuổi Vô Tội đã bị bỏ lên đảo, cô ta nhớ lúc mình đói sắp chết thì nhìn thấy một con thỏ bị cành cây đâm chết, cô ta đã ăn tươi nuốt sống con thỏ đó. Rau là lá cây và cỏ, nước là nước mưa đọng trên lá cây, thịt là thỏ, chuột, rắn…

 

Chạy, săn giết, săn giết, săn giết! Mãi cho đến lúc mười mấy tuổi nhà họ Đế mới phái người tới giết cô ta. Lúc đó có bốn người, sau đó đều bị cô ta giết chết hết. Đó là lần đầu tiên cô ta giết người, suốt đêm đó nằm mơ đều là ác mộng!

 

Sau đó năm nào cũng sẽ có người tới giết cô ta. Đương nhiên là cuối cùng cô ta vẫn còn sống, nhưng Vô Tội biết nhà họ Đế sẽ không để cô ta sống. Sau đó dần dần cô ta không sợ người của nhà họ Đế đến giết mình nữa, cô ta cũng có cơ hội phản kháng. Từng giây từng phút chờ bọn họ tới giết mình.

 

Trước khi Đế Hạo Thiên đến, cô ta đã bôi lên môi một loại cỏ có chứa thành phần gây mê. Lúc đầu cô ta không biết loại cỏ đó không ăn được, cho nên khi ăn vào đã hôn mê ba ngày liền.

 

Không ngờ lại không hề có tác dụng với Đế Hạo Thiên. Cuối cùng vân không được sao…

 

Lúc Vô Tội tỉnh lại thì phát hiện mình đang ở trên boong tàu của một chiếc du thuyền đang nhấp nhô trên biển. Cô ta ngồi dậy, mê mang nhìn ra biển lớn. Đây là lần đầu tiên cô ta nhìn ra biển mà không phải ở trên đảo. Ra khỏi đảo rồi ư? Hay là chết rồi mới có thể ra khỏi đảo đây?

 

“Mặc vào!” Một cái áo ngực bay lên người cô ta.

 

Vô Tội ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn Đế Hạo Thiên trước mặt, chớp mắt: “Tôi chưa chết à?”

 

“Cô nên cảm thấy may mắn vì còn có giá trị lợi dụng” Đế Hạo Thiên đối xử với cô ta không hề hoà nhã.

 

Vô Tội ngẫm lại cũng thấy đúng, nếu không sao mình có thể còn sống được.

 

Cô ta nhìn xuống, sau đó giơ cái áo ngực lên hỏi: “Mặc thế nào?”

 

“Đừng làm ra vẻ với tôi, nếu không tôi sẽ khiến cô sống không bằng chết!” Đế Hạo Thiên hung dữ nói.

 

“Tôi không biết mặc thật! Cũng không phải anh không biết tôi chưa từng mặc cái này” Vô nói.

 

Một người giúp việc nữ chạy lên nói: “Để tôi dạy cô”

 

Nói xong người giúp việc ngồi xuống cởi váy Vô Tội ra, thành ra trên người cô ta chỉ còn một cái quần che lại.

 

Vô Tội đưa lưng về phía Đế Hạo Thiên, quay lại liếc mắt một cái, đỏ mặt.

 

Tuy rằng cô ta bị nhốt trên đảo nhưng vẫn biết nam nữ khác biệt…

 

Cởi sạch ra như vậy thật là mắc cỡ…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.