Một Thai 6 Tiểu Bảo Bảo - Tổng Tài Daddy Bị Tra Tấn

Chương 1569



Chương 1569

 

Vô Tội đỏ mặt nhìn anh ta, ngón tay xinh đẹp chọc chọc lên cơ ngực cứng rắn: “Tôi không quậy, là anh kiếm chuyện trước…”

 

Đế Hạo Thiên bị tay cô ta chọc đến cơ bắp căng thẳng, giống như bị kích thích mà giật giật, hô hấp nặng nề. Ánh mắt sắc bén híp lại, ôm cô ta đứng dậy đi vào phòng ném lên giường, từ trên cao nhìn xuống nói: “Không cần khiêu khích tôi, nếu không tôi ném cô xuống biển cho cá ăn”

 

“Đế Hạo Thiên, tôi rất thích anh, anh có thích tôi không?”

 

“Tôi không có hứng thú với trẻ con” Đế Hạo Thiên vừa buông cô ta ra, đã nghe bên ngoài vang lên tiếng của cấp dưới — “Sếp, có hải “Không giết còn chờ gì nữa”

 

“Vâng!”

 

Đế Hạo Thiên không thèm nhìn Vô Tội thêm một cái nào nữa, xoay người ra khỏi phòng. Vô Tội nằm ngửa trên giường, lấy ngón tay xoay xoay cái áo ngực kia chơi.

 

Có vẻ Đế Hạo Thiên không háo sắc? Còn tưởng rằng có thể quyến rũ anh ta sau đó tìm cơ hội chạy trốn chứ!

 

Bên ngoài vang lên tiếng súng, rõ ràng như ở sát bên tai.

 

Vô Tội muốn chạy trốn, có lẽ không tới mức không thể trốn thoát đâu, chỉ cần có một tia hy vọng là được không phải sao? Còn tốt hơn là để sau khi lên bờ bị nhà họ Đế khống chế.

 

Chắc chắn họ sẽ không bỏ qua cho mình, cho dù làm được việc nhưng cuối cùng còn sống hay không vẫn rất khó nói.

 

Vô Tội ngồi dậy sờ khắp người, ở chỗ cánh tay tìm được một vật cứng. Quả nhiên là có máy theo dõi, lúc mình ở trên đảo bọn họ không thể nào không theo dõi được.

 

Cô ta xuống giường đi vào toilet, nhìn thấy bàn chải đánh răng trên bồn rửa tay thì lấy một cái ấn mạnh xuống bệ bồn cho đến khi nó gãy ra, một đầu trở nên bén nhọn. Dùng đầu nhọn đó đâm vào da thịt, máu chảy dọc theo cánh tay.

 

Cô ta cản răng nhịn đau không dám phát ra tiếng động nào. Đầu nhọn đâm vào mô liên kết 1mm bên ngoài, từ trong thịt lấy ra một con chip nhỏ, lấy ra xong thì cánh tay đã chảy ướt máu. Trên trán Vô Tội cũng ướt đẫm mồ hôi, nhả hàm răng đang cắn chặt ra không ngừng thở dốc.

 

Lúc này tiếng súng bên ngoài đã dừng lại, mọi thứ yên tĩnh trở lại.

 

Tưởng gì, thì ra đám hải tặc kia đối với nhà họ Đế chỉ như trứng chọi đá thôi.

 

Dù ba bốn tuổi Vô Tội đã bị bỏ lên đảo Cấm, nhưng vẫn biết bây giờ nhà họ Đế đang khống chế cả thế giới.

 

Vì nếu nhà họ Đế thua thì chắc chắn đã có người lên đảo rồi, nhưng từ đầu đến cuối người lên đảo chỉ có Đế Hạo Thiên và người của anh ta.

 

Hải tặc bên ngoài đã được giải quyết, Đế Hạo Thiên đi vào phòng nhìn trên giường không ai, chỉ có một cái áo ngực treo ở bên mép giường.

 

Anh ta lạnh lùng đi thẳng đến toilet mở cửa ra.

 

Vô Tội đang ngồi trên bồn cầu, đầu ngón tay vẽ vòng tròn lên đất, ngẩng đầu vô tội nhìn anh ta: “Hải tặc lên thuyền rồi sao? Hay là anh cảm thấy tôi sẽ nhảy xuống biển? Tôi không muốn bị cá ăn đâu”

 

“Không cho cá ăn cô cũng đừng nghĩ đến chuyện chạy trốn” Đế Hạo Thiên lạnh lùng đóng cửa lại.

 

Vô Tội nghe thấy tiếng cửa phòng đóng lại, biết Đế Hạo Thiên đã đi rồi mới mở tay ra, trong lòng bàn tay là một con chip định vị nhỏ xíu.

 

Không nghe bên ngoài có tiếng súng nữa cô ta đoán chắc Đế Hạo Thiên sẽ vào đây.

 

Lật cổ tay áo lên, miệng vết thương quấn rất nhiều giấy. Lúc lấy giấy ra thì máu đã ngừng chảy rồi, cô ta xé một góc váy lấy vải băng bó miệng vết thương lại.

 

Trên biển rộng lớn đen như mực, không có ánh sáng nào khác ngoài trừ du thuyền của Đế Hạo Thiên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.