Một Thai 6 Tiểu Bảo Bảo - Tổng Tài Daddy Bị Tra Tấn
Khuôn mặt Bảo An đỏ bừng, cậu bé cười cực kỳ hài lòng.
“Ăn đi, ăn xong rồi mẹ dẫn tụi con đi nghỉ ngơi”
Nguyên một ngày rồi cô không ở bên mấy đứa
nhỏ được, sau khi tan ca lại bắt đầu một tuần mới rồi.
Nếu không phải Tư Hải Minh ngăn không cho
cô về thì sao cô lại về muộn thế chứ, nghĩ lại thôi đã thấy bực mình!
Thứ hai đi làm, Đào Anh Thy đang định dừng
công việc chuẩn bị đi ăn cơm trưa thì nhận được điện thoại của Liêu Ninh.
Cô nhận điện thoại, giọng nói của Liêu Ninh
vang lên ở đầu kia điện thoại: “Mẹ đang ở ngoài đài
truyền hình của con, chúng ta đi ăn đi”
Đào Anh Thy có thể cảm nhận thấy tâm trạng của Liêu Ninh đang rất tốt.
Cô nghĩ đến những lời ngày đó Tư Hải Minh nói
với cô, cuối cùng Đào Anh Thy cũng tin anh.
Đào Anh Thy lên xe nói: “Ở phía trước có một
quán ăn gia đình cũng không tệ lẳm, vào đó ăn đi”
“Đồ ăn ở quán ăn gia đình có gì ngon đâu chứ?
Cũng không sạch sẽ nữa. Mà thôi đi, con muốn ăn
thì chúng ta đi, chỉ cần con thích ăn thì mẹ sẽ nghe theo con”
Đào Anh Thy nhìn ngoài cửa sổ xe, không nói tiếng nào.
Bọn họ tới quán, gọi món, sau khi người phục vụ đi thì Liêu Ninh nói:
“Sao hôm qua con nói đi là đi luôn vậy?”
“Con đi mà không nói nhưng mẹ cũng không gọi cho con” Đào Anh Thy nói.
“Mẹ tưởng con về sớm chơi với mấy đứa nhóc
chứ, mẹ lại không thế nói rõ chuyện con cái của
con trước mặt Từ Hạo Bân được.”
Đào Anh Thy nói: “Tư Hải Minh tìm con.”
“Nó tìm con à?”” Liêu Ninh giả vờ kinh ngạc: “Có chuyện gì sao?”
“Không có gì, anh ấy hẹn con chơi golf rồi ăn cơm tối”
“Nó… Sao nó lại đối xử tốt với con thế?”
“Chắc là có chút lòng riêng cúa đàn ông thôi.”
Đào Anh Thy nói mà không thèm để ý.
“Đây là chuyện tốt đó!” Sự vui mừng của Liêu
Ninh hiện rõ trên mặt: “Nếu thế thì đúng là thân
càng thêm thân rồi! Anh Thy, con phải ở bên Tư Hải
Minh cho hòa hợp đó, con cũng biết rằng số phụ nữ
muốn làm vợ của Tư Hải Minh nhiều không đếm
xuể mà, con nhất định phải năm chắc cơ hội này, con biết không?”
Đào Anh Thy lạnh lùng nhìn bà ta: ‘Mẹ biết vì Từ
Hạo Bân hôm qua uống trà mà cả nhà họ Từ đều gặp xui xẻo chưa?”
“Chuyện này mẹ biết rồi, mẹ cũng tiếc cho họ lắm.
Đào Anh Thy nhìn bà ta đầy nhạt nhẽo: “Mẹ đang âm mưu điều gì?”
“Con nói âm mưu gì cơ? Mẹ không hiểu con nói gì cả”
“Mẹ thực sự không hiểu sao? Tư Hải Minh nói
thì con còn nghỉ ngờ, bây giờ con đã chứng thực
được rồi, đúng là mẹ có âm mưu gì đó với con.”
“Nó nói gì?”
“Vốn dĩ Từ Hạo Bân chẳng có trùng hợp gặp gỡ
gì cả, do mẹ tự sắp xếp, vì mẹ muốn chọc giận Tư
Hải Minh, mẹ muốn biết sức nặng của con trong
lòng Tư Hải Minh” Đào Anh Thy nhìn sắc mặt khẽ
thay đổi của Liêu Ninh, giọng nói càng lạnh nhạt
hơn: ‘Mẹ cảm thấy không ai biết kế hoạch của mẹ
sao? Tư Hải Minh đã nhìn thấu hết rồi! Nhưng điều
khiến con thất vọng hơn đó chính là mẹ còn định
âm mưu với con nữa, mẹ làm tất cả vì muốn để con
ở bên Tư Hải Minh”
Liêu Ninh thấy kế hoạch của mình bị vạch trần
thì giải thích: “Đúng thế, mẹ cũng vì muốn trải
đường cho cuộc sống sau này của con thôi mà.
Anh Thy à, mẹ tính toán cho con cả mài Con cứ
nghĩ xem, nếu con trở thành mợ chủ nhà họ Tư rồi
thì thân phận của con sẽ dưới một người mà trên
rất nhiều người, con muốn sống xa hoa kiểu nào
cũng được cả. Tất cả nam nữ trong thủ đô đều phải
nịnh bợ con, ước ao được như con! Mẹ không bao
giờ muốn nghĩ tới cuộc sống cay đẳng khổ cực
trước đây nữa, mẹ càng không muốn con gái mẹ
cũng phải sống những ngày tháng như thế! Mẹ cảm
thấy mẹ không hề sai”
Đào Anh Thy tức đến mức cả người run rẩy, cô
vỗ mạnh một cái lên mặt bàn, một tiếng “Chát” vang
lên khiến Liêu Ninh hoảng sợ.
“Vậy mẹ có biết Tư Hải Minh là loại người nào
không? Mẹ biết anh ta nguy hiểm cỡ nào không,
đáng sợ cỡ nào không? Mẹ nghĩ làm người phụ nữ
của anh ta dễ dàng vậy sao? Chưa biết chừng mẹ
không biết mình chết kiểu gì đâu!” Lòng bàn tay của
cô vừa đau vừa nhức nhưng Đào Anh Thy dường
như mất cảm giác, cô tức giận trừng mắt với Liêu
Ninh: “Mẹ còn mơ tưởng đến vị trí mợ chủ nhà họ.
Tư à? Nếu anh ta muốn xử lý mẹ thì mẹ còn không
có nổi cơ hội la cứu mạng nữa kìa, cuối cùng thì mẹ
có hiểu không? Mẹ nghĩ anh ta không làm thế sao?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.