Một Thai 6 Tiểu Bảo Bảo - Tổng Tài Daddy Bị Tra Tấn
“Mẹ cảm thấy sẽ không đâu.” Liêu Ninh nói.
“Nếu như không biết, tại sao anh ta muốn khống chế con!”
Đào Anh Thi tức giận đứng bật dậy: “Sau này, đừng liên lạc nữa,
con thật sự chịu đủ rồi!”
Nói xong liền quay người rời đi, ngay cả cơm cũng không ăn.
“Anh Anh!”
Đào Anh Thy không nghe, đi ra khỏi tiệm cơm,
cũng không quay đầu lại nhìn thêm cái nào.
Đi một đoạn, không nhìn thấy nhà hàng nữa cô mới bước chậm lại,
ổn định lại tâm trạng kích động.
Liêu Ninh thật sự làm ra loại chuyện đó, chỉ vì vinh hoa phú quý.
Đào Anh Thy tự giễu, là con gái của Liêu Ninh, tại sao hai người lại
có suy nghĩ khác biệt như vậy? Tính tình của cô không giống ba,
cũng không giống Liêu Ninh, theo lý mà nói, có ba mẹ như vậy,
mình cũng sẽ không phải thứ gì tốt, nhưng thế nào lại hoàn toàn khác biệt, đúng là mệt mỏi…
Tập đoàn Vương Tân thu mua công ty của nhà họ Từ đã chuẩn bị kết thúc.
Chương Vĩ gõ cửa căn phòng làm việc đại diện cho quyền thế tối cao và uy nghiêm,
đi vào, dáng vẻ cung kính, khẽ xoa cắm: “Ngài Hải Minh, có người tìm, là Tư Lệnh Sơn”
Đôi mắt đen lạnh lùng của Tư Hải Minh ngước lên, nhìn thẳng về
phía Chương Vĩ, khí thế khiến người, không nói gì.
“Muốn từ chối sao?”
“Để ông ta chờ đi”
Chương Vĩ hiểu, liền đi ra.
Tư Lệnh Sơn đến nơi này có thể vì cái gì chứ?
Cắt đứt với con ruột của mình vài chục năm, cho dù có ở trong
cùng một thành phố cũng không liên lạc.
Bây giờ tới cứa lại là vì chuyện cúa nhà họ Từ.
Ông chỉ nghĩ đến thử một chút, không ngờ Tư Hải Minh đồng ý gặp mặt,
có điều muốn ông chờ trong phòng nghỉ ở lâu một.
Thế nhưng Tư Lệnh Sơn chờ đã năm tiếng, vẫn không thấy có ai tới gọi mình.
Sắc trời đã dần tối, nhân viên công tác vẫn đang bận rộn việc của mình,
dường như đã lãng quên ông.
Đi tới quầy lễ tân hỏi qua hai lần, đều nói Tư Hải Minh đang bận, không tiện quấy rầy.
Thật sự bạn hay là cổ ý bắt ông chờ, đã chờ lâu như vậy,
Tư Lệnh Sơn không phải không phát hiện được.
Cái này cũng là đương nhiên, dù sao cũng là đi cầu xin người ta.
Đã tới rồi thì nhất định phải gặp được Tư Hải Minh.
Lại chờ thêm một tiếng nữa, Chương Vĩ mới ung dung đi tới,
dẫn ông lên phòng làm việc của Tư Hải Minh.
Lần cuối nhìn thấy Tư Hải Minh là vào tiệc sinh nhật của ông, quan hệ vẫn không tốt như cũ.
Tư Hải Minh ngồi làm việc sau bàn đen, thâm trầm lạnh lẽo,
giọng điệu nghiêm túc: “Đúng là khách quý ít gặp.
“Con cuối cùng cũng hết bận rồi sao, ba vẫn luôn chờ con ở dưới lầu.” Tư Lệnh Sơn nói.
“Dựa vào thân phận của ông, cho ông cơ hội là tôi đã rộng lượng rồi”
Tư Hải Minh không có chút nương tay nào với ba mình,
cảm giác như không khác gì đang gặp mặt với người trên thương trường vậy.
Tư Lệnh Sơn biểu lộ vẻ mất tự nhiên, ông ta đi cầu người,
trong lòng dù có tức cũng phải đè xuống: “Ba biết con ở thành phố có thân phận cao quý,
con có thể gặp ba, ba rất ngạc nhiên. Trước kia ba không hoàn thành trách nhiệm
của một người ba, ba thật sự xin lỗi. Lần trước con xuất hiện ở tiệc sinh nhật,
con không biết ba vui cỡ nào đâu.”
“Vui cỡ nào?”
“Ba… ba cho là mối quan hệ cha con nhiều năm lạnh nhạt như vậy đã có thể được hóa giải”
“Cho nên ông tới là để ôn chuyện?” Tư Hải Minh thu lại tầm mắt:
“Không cần đâu, ông chỉ có năm phút, nếu không còn chuyện gì khác, Chương Vĩ tiền khách”
Chương Vĩ nhìn về phía Tư Lệnh Sơn.
Tư Lệnh Sơn vội vàng nói: “Ba còn chuyện khác, chính là phía công ty nhà họ Từ,
con có thể… tha cho người ta một con đường sống không?
Nhà họ Từ và nhà họ Tư vẫn luôn có quan hệ hợp tác tốt,
con như vậy cũng không có lợi với nhà họ Tư đâu.”
Tư Hải Minh lạnh lùng nhìn lại: “Hợp ý tôi thôi”
Tư Lệnh Sơn biến sắc: “Có ý gì? Chẳng lẽ con còn ngấp nghé sản nghiệp nhà họ Tư?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.