Một Thai 6 Tiểu Bảo Bảo - Tổng Tài Daddy Bị Tra Tấn

Chương 187: Giết người diệt khẩu?



Tiến vào phòng giữ quần áo khiến cho cô giật mình,

diện tích còn lớn hơn so với nơi ở của cô nhiều!

Quần áo cao cấp khiến cô nhìn mà hoa cả mắt.

Trong tủ kiếng bày toàn là đồ cao cấp số lượng có hạn trên toàn thế giới,

mỗi một bộ đều khiến Đào Anh Thy nhìn mà nghẹn họng trân trối.

Người đàn ông này cũng quá… quá có tiên đi! Sợ là cả đời này cô cũng

không kiểm được tiên mua một cái đồng hồ đeo tay của anh.

Đúng là tên đàn ông vừa nguy hiếm lại đáng hận!

Đào Anh Thy vừa tìm quần áo, vừa hung hăng oán thầm,

người đàn ông như vậy cô đấu không lại, có tiền có thế,

cô và anh là người của hai thế giới. Trận chiến như vậy đúng là không công bằng.

Giống như một tên mặt quần áo, một tên để trần vậy! Lực lượng còn kém xa vạn dặm.

Cuối cùng cô chọn một chiếc áo sơ mi trắng phối với một chiếc quần tây.

Lúc xốc chăn lên, nhìn thấy nhưng vết đỏ lít nha lít nhít trên người…

da đầu Đào Anh Thy như tê tê.

Phía cổ trước thì không có dấu vết, vết cắn ở phía sau.

Có vết đã biến thành vết máu bầm.

May mà phía sau có tóc che nên không nhìn thấy được.

Bộ dạng của Tư Hải Minh đúng là đáng sợ!

Tư Hải Minh cao một mét chín, người cao chân dài,

cô mặc quần áo của anh chắc chắn là rất rộng,

giống như trẻ con lén lút mặc đồ của người lớn vậy.

Lại chọn thêm một chiếc thắt lưng dắt bên hông,

sau đó phát hiện eo mình quá nhỏ, không có cách nào dùng,

đành cần hai đầu buộc lại với nhau, bằng không quần sẽ rơi xuống.

Lúc quay người, ánh mắt Đào Anh Thy lại rơi vào tủ thủy tinh,

lấy ra một chiếc đồng hồ, định phá hỏng.

Cho dù nó là hàng limited, hay là vô giá, không đấu lại được Tư Hải Minh,

chẳng lẽ một chiếc đồng hồ lại không xứ lý được?

Ngay khi cô định quảng xuống, vẻ mặt lại sửng sốt,

cô nhìn thời gian bên trong… bảy giờ? Là buổi sáng hay buổi tối?

Đào Anh Thy có chút không đám tin, quay người đi tới ban công,

liền thấy sắc trời đã tối, như này… tuyệt đối không thể là buổi sáng được!

Nói cách khác, tối qua sau khi cô bị giày vò trong hầm rượu,

lại vào phòng tiếp tục bị giày vò một trận nữa, mơ màng không tỉnh táo, vốn không biết thời gian.

Đào Anh Thy chí biết sau khi mình không chịu nổi Tư Hải Minh nữa,

khóc ngất đi nhiều lần, lại bị ép tỉnh lại.

Cô không biết Tư Hải Minh buông tha cô lúc nào.

Có thể thấy được nhu cầu của anh nhiều cỡ nào, đáng sợ cỡ nào!

Vào lúc Đào Anh Thy đang nhíu mày ngẫm nghĩ,

trong không khí lại truyền đến tín hiệu nguy hiểm.

Đào Anh Thy vô thức quay người sang, khi nhìn thấy bóng đen cao lớn

xuất hiện trong phòng, cám giác đau đớn khi bị tàn phá một đêm lập tức tràn về,

cả người căng cứng, ánh mắt phòng bị nhìn anh.

Ơ, mặt của anh? Ai cào vậy?

Đi vào phòng, Tư Hải Minh vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Đào Anh Thy

mặc quần áo của mình thì sững sờ trong chốc lát.

Áo sơ mi trắng mặc trên người, vì ống tay quá dài, trùm qua ngón tay trắng nõn;

bên dưới lại mặc quần tây dài đen, vì ống quá dài nên phải xắn lên,

bên hông thắt dây lưng thành hình nơ.

Cả người càng lộ ra vẻ mỏng manh, quần áo được cô tạo ra cảm giác hợp thời.

Đào Anh Thy bị anh nhìn chằm chằm, trái tim như muốn nảy lên cổ họng.

Bởi vì cô nhớ tới dấu tay trên gương mặt lạnh lùng của anh… là do cô cào…

Lúc ấy ở hầm rượu, sau khi bị Tư Hải Minh mạnh mẽ đè xuống ghế sô pha,

khiến cô vừa đau vừa sợ, theo bản năng cào lên mặt anh.

Điều này cũng không khiến Tư Hải Minh nương tay,

ngược lại càng thêm trầm trọng, càng thêm điên cuồng.

Cổ tay của cô suýt chút nữa thì bị bóp nát.

Tối hôm qua không giết chết cô, bây giờ chẳng lẽ Tư Hải Minh lại định giết người diệt khẩu…

Tư Hải Minh lạnh lùng nhìn cô: “Ai cho cô động vào những thứ này?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.