"Tần Diễm My không phải là bạn gái của anh." Tư Viễn Hãng nói: “Anh Thy, chúng ta quay lại làm lại từ đầu đi”
Đào Anh Thy cơ thể chấn động mãnh liệt, nhìn anh ta. Cô nhìn thấy khẩn trương trong mắt Tư Viễn Hãng.
Anh ta sau khi về nước, cho dù như thế nào đối với cô rất tốt, cũng chưa từng có bất kì đấu hiệu nào muốn cùng cô hòa giải.
Nếu như không phải vì cô biết chân tướng, cũng sẽ luôn cho rằng Tư Viễn Hằng chính là một người đàn ông cặn bã.
Nhưng cô thật ra không biết Tần Diễm My là bạn gái giả.
"Tần Diễm Mỹ vì sao không phải là bạn gái anh?" Đào Anh Thy hỏi.
"Anh đã khi nào nói cô ấy là bạn gái của anh rồi?"
Đào Anh Thy phản ứng lại, cô quả thực là chưa từng nghe thấy Tư Viễn Hằng thừa nhận. Cô đều là nghe người ở đài truyền hình nói.
"Trừ em ra, tỏi không có bất kì người phụ nữ nào khác cả." tay của Tư Viễn Hằng chạm lên mặt của Đào Anh Thy, ánh mắt dịu dàng đường như muốn đem cỏ nhấn chìm. Đào Anh Thy không chỗ trốn tránh.
Đào Anh Thy nhìn anh ta, trái tim dường như bị một bàn tay bóp chặt. Cô ổn định cảm xúc đang hỗn loạn rồi mới nói ra: "Tư Viễn Hằng, ngày đó anh hỏi tôi rắng ba của anh có nói gì với tôi không. Tôi nói không có, thực ra ông ấy có nói”
Tư Viễn Hằng giật mình.
"Tôi biết chân tướng lúc trước anh và tôi chia tay. Tôi cho dù biết cũng giả vờ không biết. Anh biết vì sao không? Vì tôi từ trước đến nay chưa từng nghĩ muốn quay lại với anh. Đã hiểu rõ chưa?" Đào Anh Thy nói.
Trong nháy mắt cả người Tư Viên Hằng đều đông cứng lại, cảm giác đau đớn ở ngực lan ra, nhìn Đào Anh Thy. Anh vẫn không nhúc nhích dường như không kịp phản ứng.
"Tư Viễn Hằng, cảm ơn anh lúc trước đối tốt với tôi, nhưng có lúc duyên phận chính là như thế này, bỏ lỡ đó là cả đời... xin lỗi" Đào Anh Thy quay người, đẩy cửa ra vội vàng chạy ra ngoài.
Tựa hồ chậm một chút, cô sẽ lại hối hận quyết định của chính mình.
Tư Viễn Hằng đứng ở trong phòng, vẻ mặt đờ đẫn.
Đào Anh Thy cái gì cũng biết, cũng không đồng ý ở cùng với anh ta. Trong đầu hiện lên thời gian hạnh phúc anh và Đào Anh Thy đã từng ở cùng nhau.
Đào Anh Thy không biết, đó cũng là ánh sáng duy nhất trong cuộc đời của anh.
Cho nên, anh làm sao có thể có thể buông tay. Tuyệt đối sẽ không.
Đào Anh Thy chạy đến toilet, dùng nước lạnh rửa sạch mặt của mình.
Đào Anh Thy, cô bình bình tĩnh một chút cho tôi. Cô và Tư Viễn Hằng là không có khả năng gì nữa. Cô có tư cách gì có được anh ấy? Cho dù không có Tần Diễm My, cũng sẽ có người con gái khác xuất hiện và họ so với cô càng tốt đẹp hơn.
Lại nói, với sự tàn ác của Tư Hải Minh nếu biết cô và Tư Viễn Hằng ở cùng nhau, kết cục sẽ như thế nào đây?
Kết quả không thế đoán được mới là khiến cô sợ hãi nhất. Cho nên hoàn toàn không có cơ hội.
Lúc bốn giờ, Đào Anh Thy rất muốn đi đón sáu đứa nhỏ, cho sáu đứa nhỏ một bất ngờ.
Nhưng cô ở bên cạnh Tư Hải Minh cấn thật từng li từng tí như vậy, cứ thận trọng một chút thì tốt hơn.
Thời gian vừa đến, cô liền tan làm trở về. Dì Hà đi đón con từ lâu chờ ở bên ngoài. Chỉ là những đứa trẻ khác đều đi ra chỉ là không thấy sáu đứa nhỏ. Bà không khỏi hỏi giáo viên: "Xin hỏi, con nhà tôi vẫn chưa đi ra sao?"
"À, bà là người nhà của sáu đứa nhỏ sao? Chúng nó đi cùng với Tư Thái Lâm, đã đi một lúc rồi” Giáo viên nói.
Sáu đứa nhỏ ở trong trường cùng Tư Thái Lâm chơi rất vui. Tài xế của Tư Thái Lâm bình thường lại cùng nhau đón chúng nó, cho nên giáo viên rất yên tâm với anh ta.
Dì hà có số điện thoại của tài xế, xoay người liên gọi qua đó: "Xin hỏi, anh đón cháu của nhà tôi đi sao?"
"Đúng, vừa định gọi điện thoại cho bà, không cần lo lảng, tối nay tôi sẽ trực tiếp đưa trở về cho bà"
"Vậy phải bao lâu?" Dì Hà hỏi.
Đào Anh Thy đem con giao cho bà, mấy đứa nhỏ không ở bên cạnh bà trong lòng không yên.
"Sẽ không đợi lâu đâu, ăn cơm xong nhất định một đứa cũng không thiểu mà đưa đến nhà cho bà.