Chỉ trong khoảng thời gian ngắn, trong phòng bao mới vừa rồi còn có rất nhiều người lập tức chỉ còn lại Tư Hải Minh và Đào Anh Thy.
Cánh cửa ngăn lại sự ồn ào bên ngoài, bên trong yên lặng đến mức có thể nghe được tiếng tim đập và tiếng hít thở của bản thân, dường như là hai thế giới.
“Bây giờ có thể rồi chứ?” Tư Hải Minh hỏi.
Ánh mắt của Đào Anh Thy tránh né: "Hình như tâm trạng của anh Hải Minh không được tốt? Hay là như thế này, tôi uống rượu với anh nha?”
Đào Anh Thy ngừng hô hấp, thân thể cứng ngắc, để mặc cho Tư Hải Minh lấn lướt xâm chiếm. Cho đến khi được buông ra.
Đào Anh Thy đã thiếu oxi đến choáng váng cả đầu.
Sau đó lại nghe thấy giọng nói khàn đặc của Tư Hải Minh: “Được”
Đào Anh Thy nhìn về phía cái bàn bằng đôi mắt ngẩn nước của mình, ốn định lại nhịp tim đang đập loạn, cầm bình rượu lên, rót rượu vào trong ly cho Tư Hải Minh.
“Đến lượt cô” Tư Hải Minh nói.
“Tôi nói uống rượu với anh có nghĩa là, tôi ngồi ở bên cạnh nhìn anh uống rượu.” Đào Anh Thy nháy mắt một cái, cười nói.
Sau khi Tư Hải Minh lườm cô một cái sâu không lường được, trái lại cũng không có ép buộc cô, uống cạn rượu trong ly.
Quay mặt qua, chế trụ cái ót của Đào Anh Thy, đột nhiên không kịp phòng bị ép vào cái miệng nhỏ của cô, theo nụ hôn sâu, rượu chảy vào trong miệng của Đào Anh Thy, chảy dọc xuống dưới theo thực quản.
“Ưm” Đảo Anh Thy trợn to mắt, không thế tín được anh sẽ ép cô uống rượu bằng cách này.
Cái ót của cô bị chế trụ thật chặt, vốn không thế động đậy được chút nào.
Cho đến khi Tư Hải Minh đút xong ngụm rượu cuối cùng cho cô, mới chịu buông cô ra.
“Ưm”
Lông mày xinh đẹp cúa Đào Anh Thy nhíu thật chặt, le lưỡi: “Khó uống quá”
Mắt đen nguy hiểm của Tư Hải Minh nhìn chằm chäm vào phần đầu lưỡi đỏ bừng kia của cô.
Mu bàn tay của Đào Anh Thy che môi lại, hương vị kích thích khiến cô thấy khó chịu.
Cũng không biết sao vẻ mặt lúc Tư Hải Minh uống rượu lại không thay đổi.
“Thứ rượu mạnh này, anh tự mà uống đi. Tôi ngồi yên ở bên này, không đi đâu cả, anh vừa ý rồi chứ?” Đào Anh Thy không vui.
Tư Hải Minh cũng không tiếp tục cưỡng ép, rót cho mình một ly rồi uống.
Lúc uống đến khoảng chừng gần hết một bình rượu, thân thể của Tư Hải Minh dựa vào phía sau một chút, lười biếng nhảm mắt lại.
Đào Anh Thy quan sát sắc mặt của Tư Hải Minh, hình như ửng đỏ, đây là... Say rồi sao?
“Anh Hải Minh? Anh còn ốn chứ?” Đào Anh Thy hỏi.
Tư Hải Minh không trả lời, không có chút phản ứng nào.
“Anh Hải Minh, không phải anh say rồi chứ?”
Đào Anh Thy lại hỏi: "Hay là tôi tìm một gian phòng cho anh nghỉ ngơi được không?”
"Ừm” Tư Hải Minh đồng ý.
Đào Anh Thy nói Chương Vĩ đi tìm một phòng, anh ta lập tức đặt căn phòng ở giữa tốt nhất ngay trên lầu.
Đào Anh Thy nói với Chương Vĩ: “Gọi vệ sĩ mang anh ấy lên trên phòng đi”
Chương Vĩ chăn chừ: “Hay là cô đỡ anh Hải Minh lên đi cho thỏa đáng”
”Vì sao chứ?”
"Anh Hải Minh không phải là người mà ai cũng có thể tùy tiện tiếp xúc được”
"Anh cũng không được sao?”
“Tất nhiên rồi”
Đào Anh Thy khó chịu, chẳng lẽ tôi thì được sao?
Vấn đề như vậy cô cũng không có cách nào nói ra, dù sao giữa cô và Tư Hải Minh cũng đã đụng chạm với nhau không ít rồi.
Trở lại trong phòng bao, nhìn thấy Tư Hải Minh đã uống say đang ngủ.
Đào Anh Thy ngắm nghĩ một chút, lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn báo số phòng cho Võ Ái Nhi, để cô ta nghĩ cách đi vào phòng trước.
Nếu không đợi lát nữa sau khi Tư Hải Minh vào phòng rồi, trước cửa đều là vệ sĩ, chỉ sợ ngay cả con ruồi cũng không bay trong vào được.
Đào Anh Thy vất vả lắm mới đỡ Tư Hải Minh vào trong phòng được, lúc ngã xuống giường, thiếu chút nữa cô tàn phế luôn.
Võ Ái Nhi từ trong phòng tắm chui ra ngoài, nhìn thấy Tư Hải Minh uống say đang ngã trên giường, vẻ mặt có chút căng thắng, hỏi: "Cỏ ai nghi ngờ gì không?”
Đào Anh Thy đứng dậy từ trên giường, nhỏ giọng nói: “Chỉ cần không ai phát hiện cô chạy vào đây là được rồi”
“Yên tâm, tuyệt đối không có ai nhìn thấy”
“Anh ấy là của cô, tôi đi đây” Đào Anh Thy nói xong xoay người rời đi.