“Tôi đã nói rồi, không dậy. A” Đào Anh Thy còn chưa kịp nói hết thì chiếc chăn bông trên người cô đã bị hất mạnh ra, sau đó cả người nhẹ tênh.
Từ Hải Minh ôm cô bằng cái ôm công chúa:
“Này anh làm cái gì vậy hả?”
“Ăn cơm”
Tôi không đói, không muốn ăn”
“Cô có hai sự lựa chọn…”
Anh ôm cô đi về phía trước, nửa mặt đối với cô: “Ăn cơm hoặc là bị tôi ăn.”
*..* Đào Anh Thy cứng họng, cái này không phải là bắt ép làm khó người khác hay sao?
Cô chắc chắn là chọn ăn cơm rồi.
Rõ ràng là cô không có lựa chọn thứ ba.
Cô cần môi nói: “Tôi chọn ăn cơm, anh thả tôi xuống, tôi tự đi được”
*Trong người hết khó chịu rồi sao?”
Vẻ mặt của Đào Anh Thy không hề thoải mái chút nào, sau khi ngủ một giấc cảm thấy đỡ hơn nhiều thật nhưng không có nghĩa là không còn khó chịu nữa.
Biểu cảm của cô mang theo sự cố chấp: “Không khó chịu”
Tư Hải Minh phớt lờ cô, ôm cô xuống phòng ăn ở tầng dưới rồi mới đặt xuống.
Trên bàn là một bữa tối thịnh soạn, tỉnh tế và bổ dưỡng, không biết sẽ phải tốn mất bao nhiêu tiền cho nguyên liệu làm món và đầu bếp riêng giỏi như vậy.
Đối với Tư Hải Minh mà nói đây là điều hết sức bình thường, anh đã quá quen rồi nhưng đối với Đào Anh Thy thì lại là xa xỉ tột cùng.
Cô vừa nhai miếng bít tết tươi ngon vừa nghĩ về Tư Hải Minh, anh nói mình vẫn chưa bớt giận, nếu nói như vậy thì biểu hiện của anh vẫn bình thường mà, ôm cô xuống tầng, thậm chí còn chuẩn bị đồ ăn cho cô.
Nếu nói anh đã hết giận thì tại sao lại không để cô đi chứ?
“Ăn cơm xong tôi sẽ về nhà”
Đào Anh Thy nói, cô không muốn ở lại đây thêm chút nào: “Anh nói xem nếu tôi ở thành phố một mình ngày nào cũng sống trong Hàn Uyển thì cũng không sao, nhưng tôi còn có dì Hà nữa. Dì ấy đến đài truyền hình tìm tôi mới biết là tôi đã xin nghỉ phép. Tôi nói là đi du lịch với bạn, bà ấy không tin còn mắng tôi một trận. Anh Minh, tôi không quản được cảm xúc của người khác, nhưng dì Hà thì khác, tôi không muốn bà ấy phải lo lảng cho tôi. Cho dù tối nay trở về tôi cũng không biết sẽ bị bà ấy giáo huấn cho mấy tiếng đồng hồ nữa”
Tư Hải Minh chậm rãi nhai đồ ăn trong miệng, đôi mắt đen sâu thảm nhìn vào khuôn mặt đang chán nản của Đào Anh Thy, lúc sau mới nói: “Xem biểu hiện của cô tối nay đã”
Cô nhìn anh, tim chợt lệch một nhịp, ngập ngừng hỏi: “Anh… không cần sạc điện sao?”
“Cô có thể thử”
*,.’ Sắc mặt cô căng ra, lửa giận chạy khắp lồng ngực, đặt đĩa trên tay sang một bên, nghe ra tiếng cạch một cái
Âm thanh có vẻ hơi lớn khiến người cô cứng đờ.
Cô không ngờ tay mình không có trọng lượng như vậy.
Bầu không khí đột nhiên trở nên căng thẳng.
Cô nhìn về phía anh, ánh mắt lóe lên, trong lòng hoảng hốt.
Sau khi bầu không khí thay đổi, liền nghe thấy giọng nói trầm thấp đầy uy hiếp của Tư Hải Minh.
“Đợi muộn chút đói rồi ăn tiếp: Không có biểu hiện tức giận.
Cô lại nhìn anh có chút ngạc nhiên, lẽ nào bầu. không khí nguy hiểm vừa rồi là ảo giác của cô sao?
Nhìn anh đang dùng bữa, cô muốn nói gì đó, nhưng tạm thời kiềm chế lại được, đứng dậy rời khỏi phòng ăn.
Anh nhìn theo bóng lưng mảnh mai ấy rời đi mãi cho tới lúc không nhìn thấy nữa mới thu lại tầm mắt, có chút thất thần.
Đào Anh Thy bước ra khỏi phòng khách.
Đêm ở Hàn Uyển vô cùng yên tính, nơi nào cũng thể hiện sự uy quyền và nghiêm trang.
Ở trong một nơi giống như lâu đài nhưng cô lại luôn muốn trốn thoát khỏi nó, cô nhất thời cảm thấy mình thật không biết điều.
Cô tìm một bồn hoa yên tính rồi năm xuống bãi cỏ, gối đầu lên tay nhìn lên bầu trời, mặt trăng ở đây dường như cũng sáng hơn những nơi khác.
Cô không phải lo lắng việc anh không tìm được mình, trên tay cô có đeo thiết bị định vị, cho dù cô có chạy đến chân trời góc bể anh cũng sẽ tìm được cô.
Nhìn thái độ có lẽ tối nay anh sẽ không để cô trở về.
Người đàn ông này là cầm thú hay sao? Năng lượng dư thừa không biết dùng vào đâu hả?
Sau đêm qua, anh ta đã làm việc cả một ngày, nhưng dường như không hề lộ ra một chút mệt mỏi nào.