Gọi điện thoại xong, Đào Anh Thy ở trong nhà chơi với bọn trẻ, chờ đến chín giờ.
Thời gian dần dần đến gần chín giờ.
Mà Đào Anh Thy không biết dưới khu chung cư đã bị bao vây từng lớp một.
Xe hơi lặng lẽ xuất hiện trong bãi đất trống phía dưới.
"Mẹ ơi, con muốn chơi trốn tìm” Bảo Hân nắm trên chân Đào Anh Thy, đung đưa bím tóc nhỏ.
Bảo Nam dứt khoát bò lên trên vai Đào Anh Thy: “Con cũng muốn chơi”
Bảo Long dang hai tay ra: “Mẹ ơi, chơi trốn tìm”
Bảo Hân: “Muốn chơi”
Mặt Bảo An đỏ bừng, vui vẻ nhìn Đào Anh Thy: “Mẹ ơi...”
Đào Anh Thy nhìn ánh mắt long lanh của sáu đứa nhỏ, hoàn toàn không có chút buồn ngủ nào.
Nhìn thời gian sắp đến chín giờ, tài xế vần chưa gọi điện thoại qua, thì chuẩn bị chơi trốn tìm với bọn nhỏ một chút, đế sáu đứa nhỏ đỡ buồn ngủ:
“Được thôi. Mẹ bắt đầu đếm đây. Một”
“A” Sáu đứa nhỏ lập tức chạy khắp nơi, chân ngắn vui vẻ chạy rất nhanh.
Đào Anh Thy nhìn bánh bao nhỏ lăn khắp nơi, không khỏi cười ra tiếng, che mắt lại: “Hai... Ba... Bốn...”
Bảo Nam mở tủ ra trốn vào.
“Năm... Sáu...”
Bảo Vỹ ôm gối co ro trong góc, thân thể ẩn giấu rất kỹ những vẫn bị lộ ra. Bảo Long và Bảo My trốn trong góc sô pha, hai đầu nhỏ lurớng vào bên trong, lộ ông nhỏ ra ngoài.
"Bây... Tám... Chín...” Bảo An đang tìm chỗ trốn, khi đi qua ghế, một bộ quần áo trên lưng ghế rơi xuống, đúng lúc thừa ra chỗ trốn cho cậu bé: “Un?”
Sau đó cậu bé ngồi xuống, không động đầy. Dì Hà như vậy thì bật cười, quay người đi vào nhà vệ sinh.
“Mrời." Tốc độ đến của Đào Anh Thy phối hợp với sáu đứa nhỏ. Ngay khi con số cuối cùng vang lên, ngoài cửu có tiếng gõ cửu. Tim Đào Anh Thy lỡ nhịp, quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào cánh cửu. Ai đang gõ cửm? Tài xế chỉ biết địa đại khái của khu chung cư thôi mà.
Nhịp tim của Đào Anh Thy không khỏi tăng nhanh.
Dì Hà vừa ra khỏi nhà vệ sinh, thấy Đào Anh Thy không động đậy thì muốn ra mở cửa.
"Đợi một chút, dì Hà” Khi Đào Anh Thy nói cũng nén giọng lại, vì sợ người bên ngoài nghe thấy động tĩnh.
"Sao vậy?” Dì Hà cũng nói nhỏ, cũng trở lên căng thắng.
Đào Anh Thy không nói gì, đứng dậy, đến gần cửa. Sau đó cô đặt tay lên môi, giọng nó ù ù, không thể biết là ai: “Ai vậy?"
“Là tôi, chủ nhà”
Đào Anh Thy khẽ ngẩn ra, chủ nhà đến đây làm gì? Cô lại nghĩ đến Đào Hải Trạch, trong lòng không khỏi sinh ra bài xích, nghĩ chắc chủ nhà đến là vì Đào Hải Trạch: "Tôi chuẩn bị ngủ rồi, có chuyện gì thì để mai nói”
Dù sao tiền nhà với các thứ khác cũng đều đưa hết rồi, cô cũng không định đòi tiền đặt cọc mà rời đi luôn, quan trọng nhất là phải trốn đi.
“Tôi... Tôi mang tiền đặt cọc đến trả cho cô, cô không cần tiền cọc sao?”
Chủ nhà ậm ờ nói hai câu.
Nhưng Đào Anh Thy có thể hiểu đại khái.
Biết cô là con gái của Đào Hải Trạch, cho nên mới không cần tiên cọc nữa.
Nói không chừng còn muốn trả lại tiên thuê nhà cho cô. Xem ra cái danh con gái của Đào Hải Trạch cũng thật là lớn.
Nhưng tiền cọc vốn là của cô, có thể trả lại cho cô tất nhiên là tốt nhất. Sau khi Đào Anh Thy do dự một lúc, cô mở khóa.
Khi tiếng khóa lách cách mở ra, thì cô có một cảm giác lo lắng như đang đặt mình vào nơi nguy hiểm.
Tuy nhiên mọi thứ đều đã quá muộn rồi.
Ngay khi cô mở cửa ra đã nhìn thấy một bóng đen bên ngoài, đó là một người đàn ông như ác quý.
Đào Anh Thy sợ đến nỗi toàn thần run rấy, sắc mặt tái nhợt.
Cô phản ứng nhanh đóng cửa lại, ngay sau đó, anh dùng bàn tay lớn giữ lấy cửa, đôi mắt đen của Tư Hải Minh hung giữ nhìn chằm chảm cô: "Cô cảm thấy mình có thể chạy được sao? Hửm?”