Tư Hải Minh đổi sang một câu chuyện khác thì Bảo Vỹ: “Nghe không hay”
Tư Hải Minh lại thay đổi, Bảo Long: “Không muốn”
Bảo My: “Hít hít hít” muốn khóc, nước mắt rơi tự lúc nào không hay.
Tư Hải Minh nhắn nhịn, lại đổi.
Bảo Hân: “Con muốn mẹ cơ”
Vẻ mặt của Bảo An giống như ngày tận thế đến: “Mẹ ơi..
Gân xanh nổi lên trên trần Tư Hải Minh khẽ giật giật, giọng nói đầy uy hiếp: “Nghe chuyện cổ tích xong rồi đi ngủ ngay cho ba”
“Ba…Ba hung dữ với con.Oa oa oa” Bảo Nam trực tiếp khóc thét.
Năm đứa bé còn lại cũng gào theo.
“Ba xấu”
”..” Tư Hải Minh.
Sáu đứa bé mà cùng nhau khóc thì thật sự là một cảnh tượng hung tráng, Tư Hải Minh đau đầu vuốt vuốt mi tâm.
Anh chưa từng phải đối phó với những sinh vật nhỏ bé như thế này, thật là phiền phức.
Vừa bước vào phòng thì điện thoại di động reo lên.
Tư Hải Minh liếc nhìn cuộc gọi đến rồi ném điện thoại di động sang một bên, không trả lời cũng không cúp máy, làm như không thấy, đi làm việc riêng của mình.Mười một giờ, Đào Anh Thy nhớ con đến mức không ngũ được, sợ bọn trẻ không quen Minh Uyễn, sợ con khóc.
Nhưng mà cô gọi điện thoại cho Tư Hải Minh nhiều cuộc như vậy nhưng đối phương không trả lời.
Cô biết không thể nào có chuyện Tư Hải Minh không nghe thấy, là do anh cố ý.Chỉ để trừng phạt cô, hành hạ cô.Ngay cả một cuộc điện thoại cũng không muốn nghe.Đầu óc Đào Anh Thy quá tỉnh táo, cô dứt khoát đi tới quán bar, cô không thích rượu lại càng không thích một nơi lộn xộn như quán bar.
Tư Hải Minh ở trong phòng dỗ mấy đứa trẻ cả tiếng đồng hồ thì mấy đứa mới lăn ra ngủ, nếu không phải sáu đứa trẻ tự giác buồn ngủ, thì e rắng đã không dễ dàng buông tha cho anh như vậy.
Bước ra khỏi phòng, Tư Hải Minh nói: “Ông đã thấy cái gì?”
Bào Điển không hề nghĩ ngợi lập tức nói: “Cậu Hải Minh đối xử với mấy đứa trẻ thật tốt, đây là lần đầu tiên tôi…”
Khi ông ta nhìn thấy ông chủ nhìn mình bắng ánh mắt lạnh lùng thì lập tức im lặng, lời nói ra bị mắc kẹt, nhanh chóng thay đổi nói: “Tôi nhìn thấy cậu Hải Minh…Không có kiên nhẳn với mấy đứa trẻ, không quan tâm chúng, còn…Hung dữ với chúng.”
Tư Hải Minh nghe được câu trả lời này thì mới hài lòng rời đi.
Thế nhưng ngay cả thứ bản thân yêu thích mà cô còn không giữ được, vậy thì cần gì để ý thích hay không thích cái gì nữa?
Cuộc sống của cô giống như một trò đùa mà ông Trời tạo ra để trêu đùa với cô, mang thai thì mang thai, ai mà ngờ được lại có đến sáu bào thai.Sáu bào thai thì sáu bào thai, thế mà bọn trẻ lại là con của một nhân vật lớn quyền thế ngập trời như vậy.
Nhân vật lớn thì nhân vật lớn, thế mà lại là một tồn tại có thủ đoạn tàn nhẫn, ác liệt như ma quỷ.
Đào Anh Thy càng nghĩ thì trong lòng càng tích tụ, càng tích tụ thì càng uống nhiều rượu, càng uống nhiều rượu thì nước mắt cũng tuôn rơi.Cô vừa uống rượu vừa khóc một lát thì cảm thấy đầu óc dần trở nên choáng váng.
Cô bước xuống khỏi ghế đẩu trên quầy bar, cơ thể lung lay, chuẩn bị đi về.
”oa, em gái à, em có một mình thôi sao?”
Đôi mắt Đào Anh Thy mang theo men rượu nhìn người thanh niên vừa tiến đến bắt chuyện với mình, cười lạnh hỏi: “Tôi nhìn giống em gái lắm sao?”
“Giống nha.Vẫn còn đi học à?”
Đào Anh Thy lắc lắc tay, cười nói: “Không dõi gạt gì cậu, con của tôi đều đã lớn bằng cậu rồi đấy”
Thanh niên sửng sốt một chút, mới phản ứng kịp: “Cô muốn chiếm tiện nghi của tôi?”
“Vậy cậu có muốn để cho tôi chiếm không?” Đào Anh Thy đặt một tay lên vai người đàn ông.
Người đàn ông nhìn thấy cô cư xử chủ động như vậy, cơn tức giận của anh ta lập tức biến mất, trong lòng còn cảm thấy ngứa ngáy.
Ngay khi anh ta định ôm eo Đào Anh Thy thì thân thế của Đào Anh Thy lại bị một người khác ôm vào lòng.
Tư Viễn Hằng ôm Đào Anh Thy đang say khướt, lạnh lùng nhìn người thanh niên kia: “Cô ấy có người đi cùng rồi” Người thanh niên bỏ đi trong thất vọng.
Đào Anh Thy đã say lờ đờ ánh mắt mông lung nhìn Tư Viễn Hằng, sau đó không vui vẻ lắm đẩy anh ta ra, xoay người rời đi.
Nhưng mà cô còn chưa đi được mấy bước thì cơ thể đã loạng choạng ngã xuống.
Lúc cô sắp ngã xuống đất thì được Tư Viễn Hằng ôm lấy, trực tiếp bế lên rồi đi ra ngoài quán bar.