Một Thai 6 Tiểu Bảo Bảo - Tổng Tài Daddy Bị Tra Tấn

Chương 309: Những đứa trẻ cô sinh cho tôi



“A! Tay của anh!” Đào Anh Thy đỏ mặt kêu lên. Tư Viễn Hằng ngừng trêu cô, tiếng cười của anh rung rung trước ngực Đào Anh Thy. Cô mệt mỏi nằm nhoài trên lưng anh, nhắm mắt lại, tận hưởng niềm hạnh phúc trong giây phút này.

Cô có thể có được hạnh phúc như vậy bao lâu? Cô biết rằng khó khăn cuối cùng sẽ đến…

Trên bãi biển chỉ còn lại dấu chân của Tư Viễn Hằng, cô nghĩ trong tương lai sẽ có một cô gái khác tốt hơn cùng anh tiếp tục bước đi đến cuối con đường.

Bốn chiếc trực thăng lượn một vòng trên bầu trời, rồi từ từ đáp xuống bãi biển. Gió thổi khắp nơi. Đào Anh Thy mở mắt nhìn bốn chiếc trực thăng.

Mặc dù chưa nhìn thấy đôi mắt đen u ám kia của Tư Hải Minh , nhưng trái tim cô như nhảy lên tận cổ họng, căng thẳng đến nỗi lòng bàn tay đổ mồ hôi, Như thể bị bao vây bởi những kẻ khủng bố từ trên trời rơi xuống.

Cánh xoắn của trực thăng dừng lại và cửa khoang được mở ra, chỉ thấy vệ sĩ bước xuống rồi đứng dưới máy bay. Tình cảnh này quả mức quen thuộc …

Cuối cùng, người đàn ông kia cũng đi ra ngoài, chỉ mới nhìn thấy đôi chân dài kia mà sắc mặt Đào Anh Thy lập tức thay đổi. Cô lập tức thoát khỏi người Tư Viễn Hằng, đôi chân nhũn ra đến mức suýt chút nữa khuy xuống.

“Đi!” Vẻ mặt Tư Viễn Hằng ảm đạm, nắm lấy tay Đào Anh Thy kéo đi. Đào Anh Thy đi được hai bước thì hất tay Tư Viễn Hằng ra. Tư Viễn Hằng sửng sốt một chút, sau đó xoay người, Đào Anh Thy cũng chỉ đứng yên tại chỗ nhìn anh ta, trên mặt không có biểu cảm gì.

“Em làm sao vậ…” Tư Viễn Hằng còn chưa kịp nói hết câu thì sáu đứa trẻ đáng yêu ở bên kia đã được Tư Hải Minh mỗi bên tay ôm ba đưa xuống, bọn nhỏ vừa xuống mặt đất đã chạy về phía Đào Anh Thy…

“Mama!”

“Mama!”

“Mama!”

“Mama!”

“Mama!”

“Mama!”

Đào Anh Thy sửng sốt, vừa quay mặt lại thì đã nhìn thấy sáu đứa nhỏ đang chạy về phía cô. Mặt cô cứng đờ, không biết nên dùng biểu cảm gì.

Tại sao… Bọn nhỏ không ở trường mà lại ở đây?

Sáu đứa nhỏ trực tiếp ôm chầm lấy Đào Anh Thy còn chưa kịp phản ứng, vui vẻ không thôi…

“Mama, con thực sự có thể nhìn thấy Mama rồi nè!” Bảo My nói, sau đó cố gắng leo lên người Anh Thy, nhưng cô lại quá cao.

“Cuối cùng cũng được thấy mama rồi!” Bảo Vỹ cười.

“Mama Mama!” Bảo Long và Bảo My cùng với Bảo đều ôm chầm lấy chân Đào Anh Thy mà nhảy nhót, vô cùng vui vẻ.

“Mama! Nhớ!” Bảo An chu chu cái miệng nhỏ nhắn, khuôn mặt tròn trịa phấn khích đến mức đỏ bừng.

Đào Anh Thy đứng im không động đậy, không phải vì cô không muốn ngồi xổm xuống ôm bọn nhỏ, mà là vì thân thể cô cứng đờ đến mức không thể ngồi xổm xuống nữa. Cô ngẩng đầu lên, lập tức nhìn thấy Tư Hải Minh đứng cách đó không xa đang nhìn cô chằm chằm bằng đôi mắt đen tuyền đầy nguy hiểm, ánh mắt đó tựa như đang nhìn con mồi của mình và chuẩn bị xé nát nó, khiến cô cảm thấy ớn lạnh. “Bảo Thy…” Giọng nói của Tư Viễn Hằng ở bên cạnh vang lên đã kéo ý

thức của Đào Anh Thy trở lại.

Đào Anh Thy quay mặt sang nhìn về phía Tư Viễn Hằng.

“Có chuyện gì vậy?” Tư Viễn Hằng vẫn đang hỏi cô: “Em biết… những đứa trẻ này sao?”

Cơ thể Đào Anh Thy cứng đờ, khí lạnh từ lòng bàn chân xông lên, hai hàm răng cắn thật chặt, giống như sẽ phát run ngay khi vừa thả lỏng.

“Tại sao anh không nói cho nó biết đây là những đứa trẻ của cô sinh cho tôi? Hả?”

Khuôn mặt Đào anh Thy tái mét, hơi thở dồn dập.

Đào Anh Thy còn chưa kịp nói gì thì Tư Viễn Hằng đã hét lên: “Anh nói bậy! Cô ấy mới quen anh được vài tháng, sao có thể sinh ra những đứa trẻ lớn như vậy được! Bảo Thy, chuyện này không phải sự thật! Đúng không?”

Đào Anh Thy rớm nước mắt, mỗi một lần hít thở đều như có những lưỡi dao sắc bén đâm vào trái tim cô.

Tư Hải Minh khẽ giơ tay lên, sáu tên vệ sĩ bước lên trước, lần lượt ôm lấy sáu bé con ra rồi dẫn bọn nhỏ đi nghịch cát.

Tư Hải Minh đến gần Đào Anh Thy, vươn tay nhéo cằm cô, cảm giác thô ráp như lưỡi dao sắc bén: “Sao em không nói? Hả?”

Đào Anh Thy nghiêng mặt sang một bên thoát khỏi sự khống chế của Tư Hải Minh và nói: “Tôi nói là được chứ gì!”

Cô nhìn về phía Tư Viễn Hằng, chỉ thấy trong đôi mắt của anh ta mang theo sự kiềm chế, lo lắng nghi ngờ và vội vàng. Đào Anh Thy hít sâu một hơi, trái tim cũng đau đớn không thôi:

“Thực xin lỗi, Tư Viễn Hằng, ba năm trước, em cho rằng anh đã phản bội em, cho nên mới đến quán bar say khướt và ngủ với một người đàn ông. Kết quả là em mang thai, hơn nữa còn là sáu bào thai với xác suất một phần triệu. Vốn dĩ em muốn lừa anh rồi ở bên anh, dù sao thì Tư Hải Minh cũng mang bọn nhóc về bên cạnh mình rồi, em sẽ không phải lo lắng mà đi tìm hạnh phúc cho bản thân mình, thế nhưng… Cuối cùng anh vẫn biết.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.