Ngay lúc Đào Anh Thy nghĩ như vậy mà quan sát anh, thì nhìn thấy môi mỏng của Tư Hải Minh khẽ mở, ăn miếng thịt kia.Điều này khiến cho Đào Anh Thy vô cùngngạc nhiên.Sau đó, Bảo Hân đút cho anh, những đứa trẻkhác cũng theo đó mà đút cho anh.Tư Hải Minh cũng giống cô, ăn hết sáu miếng thịt. Đào Anh Thy quan sát vẻ mặt của Tư HảiMinh, không có cảm xúc gì cả, không hề nhìn thấy chút cảm xúc nào trên khuôn mặt thâm sâu khó lường của anh.Hay là, đối với anh mà nói, làm việc này chỉ là đang giải quyết phiên phức mà thôi...
Nhưng mà, quan tâm anh nghĩ gì làm gì, chỉcần không khiển cho sáu bé con khóc là được rồi.
Dì Hà ở bên cạnh nhìn thấy vậy, cũng rất vui mừng, càng nhìn càng hy vọng sau này một nhà tám người có thể ngày ngày vui vẻ giỗng như vậy. Buổi tối, ở trong phòng, dì Hà sửa sang lại ga giường cho Đào Anh Thy, sáu bé con thì ở bên cạnh chơi đùa.
Thứ bọn nhỏ đang chơi chính chính là đồ chơi mà Đào Anh Thy mua cho bọn nhỏ, khiến cho bọn nhỏ vô cùng yêu thích.Đào Anh Thy ngăn cản động tác của dì Hà: "Dìkhông cần làm mấy việc này đâu."
"Dù sao thì tôi cũng đang rảnh, ở nhà tôi cũng tự mình dọn dẹp mà, tới đây rồi lại không có cơhội được làm. Một tháng tôi làm được ba trămtriệu VND, lại chỉ cần trông nom mấy đứa nhỏ,thật là ngại quát" Dì Hà nói.Đào Anh Thy nói: "Trông nom mấy đứa nhỏ cũng không dễ dàng gì"
"Trông nom mấy đứa nhỏ, tôi rất vui" Dì Hànói: "Cô nhìn bọn nhỏ mà xem, chúng đáng yêunhư vậy, lại rất hiểu chuyện, tôi vô cùng thích bọnnhỏ, nếu mà một ngày không gặp bọn nhỏ tôi sẽbuồn đến chết mất. Hơn nữa, tôi giúp cô thu xếpmọi thứ, cũng không phải là giúp người ngoài mà."
Trong lòng Đào Anh Thy vô cùng ấm áp, nhìndáng vẻ vui vẻ của sáu bé con, hỏi: "Bọn nhócsống ở Biệt thự Minh Uyển như thế nào? Cũng vuivẻ như vậy sao? Tư Hải Minh đối xử với bọn nhócnhư thế nào?"
"Ngài Hải Minh là đối xử với con của mình mà,tất nhiên là rất tốt, điều đó chắc chắn khỏi phải bàn cãi rồi, hơn nữa, đêm qua còn ngủ cùng với mấy đứa nhỏ, chẳng qua là, sáng sớm nhìn sắc mặt của ngài Hải Minh có vẻ không được tốt lắm, chắc là ngủ không ngon giấc, trông nom sáu bé con làm sao có thể dễ dàng cho được” Dì Hà cười trộm nói.
Đào Anh Thy cũng hiểu ra, chẳng trách sáu bé con muốn cô và Tư Hải Minh ngủ cùng nhau.
"Tính khí của Tư Hải Minh vào lúc sáng sớm thường không được tốt, hôm ấy sắc mặt của anh ta không tốt cũng là chuyện bình thường thôi."
"Đúng vậy, quản gia cũng nói với tôi như vậy.
Dì Hà hơi dừng lại một chút, lại nói: "Lúc bọn trẻ ởtrường học thì cũng không có gì, chủ yếu là sau khi trở về, thường thường muốn tìm mẹ, đặc biệt là vào buổi tối... Anh Thy à, cô không muốn cho mấy đứa nhỏ một gia đình hoàn chỉnh hay sao?" Đào Anh Thy hỏi: "Dì có thấy Liêu Ninh đếngây sự với anh ta vào lúc tối không?"
"Tôi biết, ngay sau đó tôi đã đưa mấy đứa trẻvào phòng" Dì Hà nghĩ đến việc này cũng thở dài:
"Làm sao có thể hoàn toàn không để ý đến cảm nhận của cô mà làm ra mấy chuyện như vậy chứ?
Nhưng tôi cảm thấy nên xem xét đến tương lai sau này của mấy đứa nhỏ mà cô thử sống chung với ngài Hải Minh xem sao."
Đào Anh Thy trâm mặc, thử sống chung với nhau?
Không, chỉ nghĩ đến điều đó thôi mà cô cũng không muốn nghĩ nữa là. Cô và Tư Hải Minh, vĩnh viên không có khả năng. Cô cũng không thể thích người như Tư Hải Minh được, ở cùng với anh, đây là một chuyện rất đáng sợ, nói gì đến việc sống chung một nhà nữacơ chứ.
Dì Hà có thể không hiểu nỗi sợ hãi của cô... Hiện giờ tất cả sự lựa chọn của cô đều là do Tư Hải Minh ép buộc cả...Cô tắm cho sáu bé con ở trong phòng củachúng.
Bọn nhỏ vừa tắm vừa thổi bong bóng, còn dùng ngón tay nho nhỏ đầy thịt của mình mà chọc bong bóng, vô cùng dễ thương.Từng đứa một ôm lấy giường, giống như mộtcục thịt dễ thương đang ở trên giường vậy.Nhìn thấy mà thật muốn cắn một ngụm.Chẳng qua là sau khi Đào Anh Thy tắm xongcho mấy đứa nhỏ thì trên người cũng ướt hết rồi, nói: "Các con ngoan nha, mẹ đi tắm một chút, sau khi tắm xong sẽ qua đây với các con, đượckhông?”
"Dạ, được ạ!" Sáu bé con đồng ý.
Đào Anh Thy trở về căn phòng trước kia của cô, vừa mới mở cửa, đã nhìn thấy một bóng dáng
màu đen đang ngồi trên ghế sofa, khiến cô sợđến mức tay đang đẩy cửa ra cũng dừng lại.
Cô không đóng cửa, trực tiếp tiến vào, thầm nghĩ Tư Hải Minh qua đây làm gì?Bởi vì chuyện của Liêu Ninh hay sao?Trong lòng bỗng nhiên thấy lo lắng.