Đào Anh Thy nhìn Đào Hải Trạch, lẽ nào ông ta đã thật sự thay đổi rồi sao?
Ông ta sẽ trở nên tốt hơn sao?
Không, có thay đổi hay không là chuyện của ông ta, nhưng nỗi sợ của cô lại là thật!
Đào Anh Thy hỏi: "Ông biết tôi đang sống ở đâu sao?"
"Mẹ con đã nói cho ba biết."
Hoàn toàn có thể tưởng tượng được cơn tức giận trong Đào Anh Thy lúc này, sau khi trở về cô phải chuyển nhà ngay lập tức!
Cô không nói thêm nửa lời mà nhanh chóng xoay người rời đi.
Đào Hải Trạch không lái xe mà vội vàng chạy bộ đuổi theo.
Ông ta đi bên cạnh Đào Anh Thy: "Để ba đưa con về."
Đào Anh Thy giống như không hề nghe thấy, hiện giờ cô chỉ một muốn tránh xa Đào Hải Trạch, tránh xa Liêu Ninh!
Cô không cần bất kỳ ai hết!
Bên kia đường có một chiếc xe hơi màu đen đang đỗ, lẳng lặng nhìn Đào
Anh Thy đang đi cách đó không xa, và cả người đàn ông bên cạnh cô nữa. đàn ông và Đào Anh Thy vẫn đang nói chuyện.
Chiếc xe đó tiếp tục đi theo cô tới tận trước cổng khu chung cư, người
Vệ sĩ gọi điện thoại cho Tư Hải Minh: “Có một người đàn ông lạ mặt đã đưa cô Anh Thy về nhà, hai người còn ôm nhau trước cổng siêu thị nữa, cô lòng Anh Thy không hề chống cự, người đàn ông đó còn vuốt má cô ấy, cô ấy cũng không hề tức giận..."
Đào Anh Thy về đến nhà, cô đóng cửa lại rồi lập tức thu dọn đồ đạc, tay chân run rẩy.
Cô không muốn tiếp tục sống ở đây nữa, phải rời khỏi nơi này rồi tính sau.
Sau khi thu dọn xong đồ đạc, cô mở cửa rồi lao thẳng ra ngoài, nhưng lại suýt nữa va phài người đang đứng trước cửa.
Đào Anh Thy nhìn anh đầy kinh ngạc: "Sao...sao anh lại ở đây?"
Hồi sáng anh vừa đưa cô về, vậy mà hiện giờ lại xuất hiện ở đây.
Tư Hải Minh không nói tiếng nào, anh sải bước vào phòng, đôi mắt lạnh lùng nghiêm nghị, khiến Đào Anh Thy không ngừng lùi lại. đen
Bóng người anh bao trùm lấy cô, không khí trở nên loãng đi, khiến cô hít thở không thông.
"Định đi đâu? Hả?" Giọng nói khàn khàn trầm thấp của Tư Hải Minh khiến người ta phải rợn người, Đào Anh Thy sợ tới mức da đầu tê dại.
"Tôi muốn đổi chỗ ở, đừng nói là chuyện này cũng không thể chứ?" Đôi lông mày xinh đẹp của cô chau lại.
"Là muốn đổi nơi ở, hay là muốn bỏ chạy cùng người khác? Lại định chạy ra nước ngoài à?" Sắc mặt Tư Hải Minh lạnh lẽo đến buốt xương buốt thịt.
Đào Anh Thy nhìn anh với ánh mắt đầy khó hiểu: "Tôi không hiểu anh đang nói gì cả!"
"Đây chính là lí do mà cô không muốn ở lại biệt thự Minh Uyền sao?"
"Anh...nói năng linh tinh!" Đào Anh Thy cũng lười giải thích, cô lách qua người anh định rời đi.
Nhưng cổ tay đã bị anh siết chặt, sau đó kéo trở lại. Đào Anh Thy loạng choạng, suýt chút nữa không đứng vững. •
Cổ tay giống như bị một chiếc vòng sắt siết chặt, khiến cô đau đớn tới mức phải nhíu mày:"Tư Hải Minh, rốt cuộc anh muốn làm gì?"
"Người đàn ông đó là ai?" Giọng nói của Tư Hải Minh vang lên vô cùng lạnh lẽo.
Người đàn ông? Đào Anh Thy hơi ngây người, bên cạnh cô làm gì có người đàn ông nào? Một suy nghĩ chot lóe lên trong đầu, bên cạnh cô ngoại trừ Tư Hải Minh ra thì đúng là không có người đàn ông nào khác, ngoại trừ Đào Hải Trạch...người mà cô đã gặp hôm nay?
Vậy nên hiện giờ Tư Hải Minh mới xuất hiện trước mặt cô sao?
Người đàn ông này vậy mà lại theo dõi cô!
"Nghĩ ra rồi à?" Ánh mắt Tư Hải Minh nhìn cô lạnh lẽo như băng.
Đào Anh Thy nghiến răng nghiến lợi, trong lòng đầy phẫn nộ.
“Không có Tư Viễn Hằng nữa thì lại đi tìm người đàn ông khác sao? Có phải cô thấy tôi quá nhân từ rồi không?" Tư Hải Minh đè Đào Anh Thy vào tường.
"A!"
Nói, có phải cô muốn chết hay không? Hay là tôi chưa khiến cô thỏa mãn?" Tư Hải Minh bóp chặt cằm cô.
Đào Anh Thy chỉ cảm giác như xương hàm sắp bị anh bóp vụn: "Tư Hải
Minh, anh...không phải như anh nghĩ đâu."
"Tôi nghĩ thế nào?" Tư Hải Minh hỏi với giọng điệu đáng sợ.
Đào Anh Thy cắn môi rồi thở gấp.
Cô không ngờ rằng mình sẽ gặp lại Đào Hải Trạch.
Cô không muốn dính líu gì đến loại người đó, càng không muốn nói những điều này với Tư Hải Minh!
Lúc này đầu óc cô đang rối bời, cô gái cố chấp vẫn cô gắng nhẫn nhịn và nói: "Đừng hỏi nữa có được không? Không phải như anh nghĩ đâu, thật sự.." Thế nhưng trong mắt Tư Hải Minh, những lời cô nói chỉ là những lời dối trá, cô đang giờ trò láu cá trước mặt anh, không biết tốt xấu, cô chán sống rồi!