Một Thai 6 Tiểu Bảo Bảo - Tổng Tài Daddy Bị Tra Tấn

Chương 337



“Gì cơ? Thành phố ư?”

“Ừm, ông ta ở thành phố, không biết tới đây làm gì hay là..vì biết tôi ở đây nên mới tới.” Đào Anh Thy không biết gì hết. Cô đã sức cùng lực kiệt vì ba mẹ mình. Mặt khác lại còn phải đối phó với tên ác quỷ Tư Hải Minh này nữa…

“Thế ông ta có làm gì cô không?” dì Hà hỏi.

“Không, ông ta nói cái gì mà đại loại như xin lỗi tôi, bảo tôi đừng ghét ông ta…” Đào Anh Thy lắc đầu, cô cảm thấy thật nực cười.

Hai chữ xin lỗi thì có thể giải quyết hết được một số chuyện ám ảnh sâu trong tâm trí người ta hay sao? Chẳng biết phải làm sao mới có thể xóa nhòa được những ám ảnh đó…

“Tôi nghĩ cô đừng để ý đến ông ta! Suốt bao năm thì chẳng hỏi han gì cô, bây giờ bày ra cái vẻ người ba tốt làm gì?” dì Hà tức giận nói.

“Tôi biết, bản chất không phải là thứ có thể thay đổi.”

Dì Hà nhìn dáng vẻ yếu đuối của cô rồi nói: “Đừng buồn rầu vì chuyện này nữa, cô nghỉ ngơi đi. Có muốn ăn gì không tôi nấu cho”.

“Tôi không muốn ăn gì cả, chẳng có tâm trạng ăn uống”, Đào Anh Thy nói. Sau đó cô bỗng nhớ ra điều gì đó nên hỏi: “Bao giờ sáu đứa nhóc về? Tôi nhớ mấy đứa nó rồi.”

“Lát nữa là về tới nơi rồi. Nhưng cô có cần nghỉ ngơi chút không? Cô còn

sức không?” “Không sao, tôi đỡ nhiều rồi”.

“Thế tôi xuống xem sao. Bao giờ mấy đứa về tôi sẽ dắt tới phòng cô”.

“Được”.

Sau khi dì Hà đi ra thì Đào Anh Thy khẽ nhắm mắt lại.

Mỗi lần cô thấy buồn bực trong lòng thì chỉ cần nhìn thấy sáu đứa nhóc cô sẽ lập tức thấy lòng mình vui trở lại.

Đúng lúc Đào Anh Thy đang buồn ngủ thì dì Hà đưa sáu đứa nhóc vào phòng.

“Mẹ ơi!”

“Mę ơi!”

“Mẹ ơi!”

“Mẹ ơi!”

“Mẹ ơi!”

“Mę ơi!”

Sáu cái miệng nhỏ đồng loạt gọi mẹ như thể đòi ăn.

Đào Anh Thy vừa mở mắt ra thì nhìn thấy sáu gương mặt nhỏ đáng yêu bên cạnh giường. Đứa nào đứa nấy mũm mĩm, tròn xoe, mắt sáng long lanh như ánh sao. Dáng vẻ dễ thương của chúng trong vô thức làm trái tim Đào Anh Thy mềm xèo.

Cô nghĩ mình có thể ngồi dậy, thậm chí là thơm mỗi đứa một cái.

Cứ vậy, Đào Anh Thy ngồi lên, cười híp cả mắt nói: “Về rồi đấy hả?”

“Mẹ, mẹ không khỏe ạ?” Bảo Nam nhanh miệng hỏi luôn.

“Mẹ không khỏe ở đâu ạ?” Bảo Long tiếp lời.

“Mẹ uống sữa đi, tốt lắm đó…” Bảo My nói.

“Con biết rồi! Mẹ phải uống…nước…nước gừng tươi!” Bảo Vỹ cố gắng nhớ

ra cái tên này. “Lần trước mẹ cũng uống nước gừng tươi xong là khỏi đó!” Bảo Hân nói.

“Hmm…” Bảo An đang nghĩ ngợi trong đầu xem rốt cuộc là nước gừng tươi hay là sữa đây…

Đào Anh Thy nghĩ bụng uống sữa cũng được nhưng nước gừng tươi thì thôi đi. Cô vẫn còn bị ám ảnh về việc uống nước gừng tươi đây!

“Không sao, mẹ đã uống thuốc rồi, mai sẽ khỏi thôi!”

Dì Hà nói: “Mẹ phải nghỉ ngơi rồi, chúng ta ra ngoài đã nhé được không nào, đi thôi!”

“Không không không! Cháu phải ở đây với mẹ cơ! Cháu phải ở đây với mẹ cơ!” Bảo Nam vùng vằng không chịu.

Sau đó, ai đấy đã nắm cổ áo cậu bé lên, đôi chân nhỏ bị nhấc lên không

trung.

“…” Đào Anh Thy, dì Hà.

“Quấy phá cái gì thế hả?” Tư Hài Minh chau mày, nghiêm mặt nói.

Bảo Nam hơi ngây ra một chút rồi ngay tập tức khóc òa lên: “Tại sao lại đánh con? Ba xấu xa! Ba xấu xa!”

Đào Anh Thy sợ đổ cả mồ hôi hột. Bảo Nam à, sao con dám to tiếng thế? Đừng có chọc giận người đó! Con không biết người đàn ông con gọi là ba này đáng sợ đến thế nào đâu!

“Trật tự đi.” Tư Hải Minh nheo đôi mắt đáng sợ của mình nhìn cậu bé con mũm mĩm đang vung tay vung chân trong không trung.

“Oa!” Bảo Nam tiếp tục gào khóc.

“Này, Tư Hải Minh, bình thường anh trông trẻ kiều đấy à?” Đào Anh Thy không dám tin vào mắt mình.

“Bướng thì ăn đòn” Tư Hải Minh đảo mắt nhìn một lượt năm đứa nhóc còn lại đang rúm ró vào với nhau sau đó lùa chúng ra ngoài chỉ với một cái phẩy tay.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.