Mặc dù bất ngờ, nhưng Đào Anh Thy vẫn rất vui. Cô nói lời cảm ơn, rồi xuống xe đi vào trong chung cư. Cũng may cô chỉ hơi say, không đến nỗi không đi nổi. Nếu không cô chắng thể tự đi về. Đào Anh Thy đến trước cửa, lấy chìa khóa mở cửa.
Ngay khi cánh cửa mở ra, còn chưa kịp bước vào, sau lưng đột nhiên có một lực lớn trực tiếp đấy cô vào.
“A!” Bóng đen cao lớn tiến vào, đóng sầm cửa lại, đè Đào Anh Thy lên tường, động tác liền mạch lưu loát.
“Ai…ai vậy…” Đào Anh Thy theo bản năng giẫy dụa, bởi vì trong phòng không bật đèn, xung quanh tối đen như mực, cô không nhìn thấy mặt của người đang ép cô vào tường. Lẽ nào là một kẻ cuồng theo dõi? Nhưng giây lát sau, cô không còn giấy dụa nữa. Sức lực mạnh mẽ như vậy cùng với khí thế như bẩm sinh đã có, lan tỏa trong bóng tối.
Loại cảm giác này vô cùng quen thuộc, chỉ có trên thân thể của một người, đó chính là Tư Hải Minh! Bóng đen ngày càng tiến lại gần, hơi thở quấn lấy nhau, không thể phân biệt rõ ai với ai, hơi thở nóng bỏng phả vào khuôn mặt mềm mại của cô. Khiến lồng ngực cô khó thở.
“Cô cho rằng xác định quan hệ huyết thống là có thế dứt bỏ quan hệ với tôi? Hửm?” Tư Hải Minh đè thấp giọng nói. “Tôi không nghĩ như thế..” Đào Anh Thy hô hấp mất tự nhiên.
“Có phải cô lại nghĩ đến chuyện bỏ trốn không?” Tư Hải Minh khàn giọng nói, dùng sức ép Đào Anh Thy chặt hơn.
“Ưm…không phải.. ” Giữa hai người không còn khoảng cách nào cả, kề sát đến nỗi không thế nhích chân.
Mắt cô đã quen dần với bóng tối, nhìn thấy hình đáng trước mặt và cặp mắt đen sâu hun hút mà nguy hiểm. Dường như đôi mắt sâu thăm thẳm như hố đen đang giữ chặt lấy cô.
Linh hồn cô run rẩy vì nói “Cô không thể thoát khỏi lòng bàn tay của tôi đâu!” Tư Hải Minh ép cô lên tường rồi bắt đầu cọ sát, âm thanh sột soạt của quần áo trong đêm tối vang lên càng rõ hơn. Đào Anh Thy cảm thấy hơi lơ mơ đột nhiên tỉnh táo lại.
“Đừng… Tư Hải Minh, ừm..” Đào Anh Thy chưa kịp nói xong, cái miệng mở ra khi nói đã bị anh cắn nuốt, không để lại bất cứ khe hở nào. Đào Anh Thy cho rằng sau chuyện lần trước, Tư Hải Minh cho dù sẽ không giày vò cô nữa, nhưng cũng sẽ không bỏ qua cô dễ dàng, tình huống bây giờ là như thế nào vậy? Lòng dạ thâm trầm thật sự khiến người ta khó có thể nắm bắt…
“Ưm…” Đào Anh Thy giẫy dụa quay mặt đi, môi lại bị bắt lấy.Thậm chí không có thời gian để hít thở không khí trong lành. Không được, cứ hôn như thế này thì chắc chắn sẽ bốc hỏa! Nhưng dùng sức vùng vấy thì càng không thể.
Sức lực của cô sao có thể so bì với Tư Hải Minh! Đào Anh Thy dứt khoát chuyển bị động thành chủ động, trước khi sức lực trong cơ thể vẫn chưa bị Tư Hải Minh đào rỗng, dán người về phía anh.
Ép Tư Hải Minh vào bức tường đối diện, ôm chặt lấy cổ của anh. Đôi mắt đen của Tư Hải Minh lóe lên, hơi thở cũng trở nên dồn dập.
Đào Anh Thy thấy sắp đến lúc, lập tức tách khỏi môi mỏng của Tư Hải Minh: “Tư Hải Minh, đây… đây là nhà của dì Hà, không thể làm thế này được…giữ cho tôi một chút tôn nghiêm, được không?” Tư Hải Minh kìm nén dòng máu đang bồn chồn trong người, không nói gì cả.
“Làm ơn, đây là chỗ của dì Hà, tôi không thể vô đạo đức như thế…” Đào Anh Thy thở hổn hển, giọng cầu xin, cái đầu mềm mại cũng sắp vùi vào ngực của Từ Hải Minh rồi. Từ Hải Minh vừa uống rượu, cơ thể cũng đã trở nên căng thẳng. Cầu xin như thế này có tác dụng gì cơ chứ? Đào Anh Thy hồi hộp, lo lắng chờ đợi…
Nếu Tư Hải Minh muốn cô, làm sao cô có đủ sức chống cự được…
Trong lúc chờ đợi, Đào Anh Thy dường như đã tuyệt vọng…
“Bật đèn ” Đào Anh Thy giật mình, bật đèn? Cũng chính là Tư Hải Minh đã tha cho cô? Có phần không đám tin tưởng…
“Còn muốn tiếp tục?” Tư Hải Minh lên tiếng đe dọa.