Đào Anh Thy và những người khác tới một quán bar khác, nhưng vẫn bị chặn lại bên ngoài. Liên tiếp vài lần như vậy.
Không có lý do, chỉ là không thể vào! “Thật kỳ lạ, Anh Thy này, tại sao cỏ không thế vào còn toàn bộ bọn tôi đều có thể vào được? Cô đã đắc tội với ai đó sao?”
Đào Anh Thy ngấn ra: “Tôi không biết” “Không sao đâu, để tôi gọi điện thoại, tôi không tin, ngay cả quán bar còn không vào được, tôi biết người đó!”
Châu Lam nói xong, cô ta lấy điện thoại di động ra gọi. Sau khi cùng đầu dây bên kia nói chuyện, điện thoại cúp máy: “Chờ xem, sẽ không có vấn đề gì đâu!”
Người bên cạnh trêu đùa: “Wow chị Lam, chị thật lợi hại!” “Nhất định phải quen biết người tai to mặt lớn nào đó!” “Bảy giờ không sao cả rồi, chúng ta có thế vào chơi, say khướt đi!” Đào Anh Thy không nói gì, cô không để tâm chuyện này.
Một nhà không được thì còn dễ hiểu, giờ đến nhà nào cũng bị nhốt ngoài cửa không cho vào, phải hiểu thế nào đây? Ngoài Tư Hải Minh ra, không có người thứ hai.
Nhưng anh ta muốn làm gì? Đến quán bar cũng không cho cô vào? Quản thúc hơi quá rồi đấy! Sợ rằng ham muốn chiếm hữu của anh ta lại tái phát rồi! Điện thoại của Châu Lam đổ chuông, nghe điện, mới vừa rồi mạnh miệng mà bây giờ đã bị từ chối phũ phàng như tát thẳng vào mặt người ta.
Đào Anh Thy hoàn toàn có thể đổi sang chủ đề khác để tránh bối rối, nhưng cô không làm vậy, cứ làm như chẳng nhìn thấy gi cả.
Châu Lam cúp máy, đồng nghiệp hỏi: “Chị Châu Lam, xong chưa ạ?” “Cái này… Hay là chúng ta đi ăn cơm đi, quán bar cũng chẳng có gì vui, tôi biết nhà hàng có nhiều món không tồi một chút nào cải”
“Tôi hiểu rồi..” Đào Anh Thy hướng mắt về Châu Lam: “Bọn họ cố ý thừa nước đục thả câu chứ gì? Chị Châu Lam là người dẫn chương trình có năng lực nhất đài truyền hình chúng ta. Việc này trong mắt chị ấy không là gì cả đâu”
Đồng nghiệp kia lúc đầu hơi thất vọng nhưng khi nghe Đào Anh Thy nói liền hưng phấn: “Chị Châu Lam đúng là người tốt nhất!” Châu Lam mặt ửng đỏ, thầm mắng Đào Anh Thy.
Cô có ngốc không thế? Thật khó coi quá mà! Đi ăn cơm! “Chị Châu Lam, chẳng lẽ người bạn kia của chị… Không được sao?” Đồng nghiệp kia chân chừ hỏi Châu Lam.
“Anh ta… Anh ta có chút việc bận, không rảnh lắm, để lần sau đi!” Châu Lam vẻ mặt áy náy. “Đi một vòng, chúng ta tìm chỗ khác” Đào Anh Thy đang định đi theo bọn họ, vừa quay đầu lại bất giác nhìn sang lỗi vào của một khách sạn cách quán bar không xa.
Người xuống xe, dù có cách xa bao nhiêu, cô cũng có thể nhận ra, đó chính là Liêu Ninh.
Nghĩ rằng đó là một sự trùng hợp.
Nhưng người đàn ông bước ra từ khách sạn khiến cô choáng váng, ai biết được đó chính là ba của Tư Viễn Hãng, Tư Triều Vũ? Đào Anh Thy nghĩ đó là một buổi họp mặt gia đình.
Nhưng khi cô nhìn thấy Tư Triều Vũ vòng tay qua eo Liêu Ninh, bị động tác thân mật ấy làm cho ngây người.
“Anh Thy, cô không đi à?” Đồng nghiệp phía trước hỏi.
“Xin lỗi, tôi có chuyện khác rồi. Vậy hai người đi ăn cơm đi, nói lại là sau khi ăn xong tôi sẽ trả tiền. Bye bye!” Nói xong, Đào Anh Thy xoay người chạy đi mất.
Liêu Ninh và Tư Triều Vũ vào khách sạn, Đào Anh Thy theo đuôi phía sau. Cô phải có thẻ để đi lên thang máy, nếu không cô sẽ không thể vào được.
Đào Anh Thy chạy đến quầy lễ tân: “Xin lỗi, lúc ra ngoài tôi quên mang theo thẻ, cô có thể giúp tôi mở thang máy được không?” Lễ tân hỏi: “Cô đến từ phòng nào?” “Có một người tên Tư Triều Vũ” Quầy lễ tân kiếm tra thì phát hiện có người này nên người phục vụ cho phép cô lên trên phòng. Tới tầng trệt rồi.
Đào Anh Thy nói: “Tôi sẽ tự đi, dù sao cũng có người trong phòng. Mà này, tôi quên mất đó là phòng nào rồi” “1008” “Được rồi, cảm ơn cô” “Không có gì” Người phục vụ quay người rời đi.