Tư Hải Minh thờ ơ liếc nhìn, cái này mà cũng có thế dọa đến anh sao?
Bảo Long, Bảo My và Bảo An cuối cùng cũng chạy tới vây quanh anh, hai mắt sáng lên muốn tìm mẹ.
Mới vừa rồi, tâm trạng của Tư Hải Minh hãy côn giận dữ, nhưng bảy giờ cũng đã trầm tĩnh trở lại, ánh mắt có chút thay đổi: “Chờ ba làm xong việc.”
Chương Vĩ ngồi ở trên ghế sofa, phát biếu ý kiến của mình về nội dung của hội nghị khi nãy, còn Tư Hải Minh thì chỉ bắt chéo chân lắng nghe, một tay gác lên đầu gối, ánh mắt sâu không lường được.
Mà mặt khác, sáu đứa nhỏ cũng coi như là khá yên tĩnh, dù sao thì ba cũng sẽ dẫn mấy đứa đi tìm mẹ thôi! Muốn chơi cái gì thì chơi, muốn ăn cái gì thì ăn, Bảo An cầm lấy một cây bút, đang ngồi vẽ lò xo cho vui, còn Bảo Nam thì ở bên cạnh ‘khoa tay múa chân, trong tay còn cầm theo một hộp sữa bò: “Vẽ đẹp đấy!” Nói xong, bèn cầm hộp sữa lên uống một ngụm, thật đúng là đứa trẻ đáng yêu.
“Không đúng, không phải là vẽ như vậy!” Bảo Nam nhất thời kích động, bàn tay nhỏ bé dùng sức mà bóp lấy hộp sữa.
Chỉ thấy sữa bò bên trong theo ống hút rất nhanh bắn ra ngoài, vẽ thành một đường cong. Chương Vĩ đang nói chuyện cũng thoáng chốc cứng đờ lại.
Trên mặt của Tư Hải Minh, trên bộ âu phục, cả ở trên quần, mấy vệt màu trắng tuyết đang dần trượt xuống. Nhiệt độ trong văn phòng lập tức hạ thấp, khí chất tỏa ra xung quanh người Tư Hải Minh khiến cho người ta sợ hãi vô cùng. Con mắt đen láy lạnh lùng nhìn về phía Bảo Nam.
Bảo Nam nhìn Tư Hải Minh rồi lại nhìn hộp sữa bò của mình: “Ưm?” Đào Anh Thy vừa quay trở về văn phòng thì điện thoại cũng vang lên, là Liêu Ninh.
Cô nhấc máy, đầu bên kia nói: “Tiền mẹ đã gửi cho Tư Hải Minh rồi, con hài lòng chưa? Có thể xóa video đi được rồi chứ?” “Đương nhiên là được” “Con đừng có lừa mẹ” “Chỉ cần bà đưa tiền, tôi nhất định sẽ xóa video, dù tôi có lưu lại thì cũng chẳng được tác dụng gì. Cuộc sống riêng của bà không liên quan gì tới tôi cả” Đào Anh Thy nói.
“Anh Thy, mẹ con chúng ta nhất định phải đi đến bước đường này sao? Khó khăn lắm con mới có thể mạnh khỏe mà trở về bên mẹ, con thật sự không cần đến hơi ấm gia đình nữa ư?”
“Hơi ấm à? Tôi cũng cứ nghĩ rằng sau khi gặp được mẹ mình thì sẽ cảm nhận được hơi ấm, kết quả thì sao, mọi khổ đau của tôi đều là do bà mang tới!” Nói cho Tư Viễn Hằng địa chỉ của cô, thậm chí còn nói với Đào Hải Trạch, khiến Tư Hải Minh giận cá chém thớt, bà ta cho rằng thế là ấm áp à? Là tai vạ! Đào Ánh Thy chẳng buồn nói chuyện với bà ta nữa, trực tiếp cúp máy.
Mấy cái hơi ấm kiểu vậy, bà ta tự giữ lấy mà dùng! Đào Anh Thy cũng bởi vì một cuộc điện thoại này của Liêu Ninh mà không còn tâm trạng gì để ngồi trong văn phòng nữa.
Chưa đến sáu giờ, cô đã rời đi. Ngồi trên tàu điện ngầm, hướng về nhà. Cô nghĩ rằng mình nên tìm thời gian đế nói chuyện này với Tư Hải Minh. Bởi vì cô biết rõ ngay cả khi tiền đã được trả lại cho mình, thì Tư Hải Minh cũng sẽ không bỏ qua cho cô.
Nhưng dù gì so với hợp đồng mua bán thì cũng tốt hơn nhiều! Cô rút chìa khóa ra mở cửa, cửa vừa đẩy ra…
“Mẹ!” “Mẹ!”
“Mẹ!” “Mẹ!“ “Mẹ!” “Mẹ!” Hai chân của Đào Anh Thy lập tức bị sáu đứa nhỏ bám lấy không rời, khiến cho cỏ kinh ngạc đến mức phải chớp mắt mấy lần.
Hình ảnh quen thuộc này, có phải là cô bị hoa mắt rồi không? “Mẹ ơi, con vẫn luôn đợi mẹ đó!” Bảo Nam nói.
“Đợi mẹ đi kiếm tiền về!” Bảo Vỹ.
“Mẹ ơi!” Bảo Long.
Bảo My: “Mẹ ơi…” “Không cho mẹ đi!” Bảo Hân nói.
*,.. M… mẹ!” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Bảo An hồng hồng. Trong khoảnh khắc đó, trái tìm mềm nhũn của Đào Anh Thy như bị tiếng sét hạnh phúc đánh cho sáu lần. Nhưng mà bọn nhóc là tự ngồi xe đến đây sao? Dù sao Tư Thái Lâm trước kia cũng là đo lái xe đưa đến.
Đào Anh Thy ngẩng đầu, lập tức nhìn thấy người đàn ông đầy khí thế đang ngồi bên trên ghế sofa, là Tư Hải Minh! Làm sao mà Tư Hải Minh lại dẫn theo sáu đứa nhỏ tới đây…
Đào Anh Thy định đi vào, nhưng sáu đứa trẻ kia, cứ ba đứa lại ôm lấy một bên chân của cô, muốn bước đi cũng khó.
“Ngoan nào, buông mẹ ra trước đã, mẹ không đi được đây nà…” Đào Anh Thy khó khăn bước vào bên trong, mà sáu đứa nhóc lại nhất định chẳng chịu thả cô ra.