Lúc sáng, Đào Anh Thy nhờ Lâm Anh đi mua giấy hoa dán kính, cô muốn che mặt kính lại, không muốn bị nhìn trộm.
Gần trưa, Lâm Anh đã mua xong.
Đào Anh Thy nhìn giấy hoa dán kính đặt trên bàn, tỏ vẻ một lời khó nói
“Đây là loại giấy hoa dán kính bán chạy nhất ở cửa hàng, chị không thích sao?” Lâm Anh hỏi.
“Không, vậy dùng cái này đi.”
Đào Anh Thy luôn cảm thấy hoa văn trên giấy dán kính chứa một hàm nghĩa sâu xa nào đó, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, e rằng cô quá nhạy cảm mà thôi.
Lần trước trong phòng làm việc bị Tư Hải Minh đặt lên cửa sổ mà điên cuồng làm, chuyện này khó mà quên được…
Lúc Võ Ái Nhi bước vào văn phòng, Đào Anh Thy đang cắt giấy hoa dán kính.
Vừa vào cửa đã hất văng mấy món linh kinh của cô xuống sàn, tiếng vang lốp bốp, hiện là giữa trưa, đồng nghiệp khác vẫn ăn cơm chưa về, nếu không, chắc chắn sẽ bị vây xem.
Sau khi xả tức xong, Võ Ái Nhi vọt tới trước mặt Đào Anh Thy: “Tôi không ngờ cô không biết xấu hổ như thế!”
Đào Anh Thy bình tĩnh nhìn cô ta, cô đai khái đoán được chuyện qì đang xảy ra. Võ Ái Nhi tức giận như vậy.
“Sáu đứa nhỏ đó là do cô và anh Hải Minh sinh ra?” Võ Ái Nhi hỏi.
“Không phải.” Đào Anh Thy không quá bất ngờ.
“Không phải?” Võ Ái Nhi sững sờ, cơn giận bộc phát: “Vậy tại sao tôi nghe nói là với anh Hải Minh? Rốt cuộc phải hay không?”
“Nhặt hết mấy món dưới sàn lên cho tôi, để đúng vị trí cũ.” Đào Anh Thy không nóng không vội nói.
“Cái gì?” Võ Ái Nhi bị ra lệnh không muốn tiếp nhận,
“Cô làm rơi thì phải nhặt lên chứ? Hay không muốn biết ngọn nguồn?”
Võ Ái Nhi thầm nhẫn đi cơn tức giận, cô ta thật sự rất muốn biết. Vừa rồi Đào Anh Thy nói ‘Khac phải, lẽ nào, còn có ẩn tình gì khác?
Dưới quyền, Võ Ái Nhi đành miễn cưỡng nghe theo mà cần thận nhặt tất cả đồ vật lên rồi cất lại chỗ cũ.
“Hiện tại có thể nói rồi chứ? Rốt cuộc mấy đứa nhỏ kia có phải con anh Hải Minh không?”
“Là của anh ấy.”
“..” Võ Ái Nhi sượng mặt, lập tức không kiềm được cơn giận: “Cô dám giỡn mặt tôi à!”
Nhấc tay tát thẳng lên mặt của Đào Anh Thy.
Đào Anh Thy một phát bắt được cổ tay của cô ta, quăng ra ngoài: “Võ Ái Nhi, cô không tát người khác là toàn thân ngứa ngáy sao?”
“Đào Anh Thy, tôi muốn giết cô! Cô dám quyến rũ anh Hải Minh của tôi, còn lén lút sinh con với anh ấy! Chắc chắn là lén lút sinh, làm sao anh Hải Minh lại để kẻ thù của mình sinh con cho anh ấy chứ! Cô là đồ hèn hạ!” Võ Ái Nhi gào khóc như lũ.
Có lẽ Đào Anh Thy hiểu được tâm tình của cô ta, đột nhiên phát hiện người đàn ông mà bản thân luôn thủy chung muốn gả cho anh ấy lại có con với người phụ nữ khác, đúng là sấm sét giữa trời quang. Đào Anh Thy tiến lên hai bước: “Phải nói là tôi cũng không ngờ con của tôi lại là con của Tư Hải Minh, lúc trước chỉ là chuyện ngoài ý muốn thôi. Cô thấy đó, nếu như tôi muốn dùng bọn nhóc để hấp dẫn sự chú ý của Tư Hải Minh thì lúc ban đầu đã không một mực tránh né anh ta rồi, lại còn nhờ cô hỗ trợ. Chỉ có thể nói… Tạo hóa thật trêu ngươi!”
“Đừng ở đây già mồm cãi láo! Đào Anh Thy, cô là con đàn bà mưu mô không từ thủ đoạn để đạt được mục đích! Đừng ở đây giả vờ vô tội, tôi nói cho cô biết, dù cô có sinh bao nhiêu con với anh Hải Minh thì anh ấy sẽ không bao giờ cưới cô! Cô thấy không, cô sinh sáu đứa rồi, anh ấy còn chưa lấy cô? Chẳng qua cô là món đồ anh ấy chưa chơi chán mà thôi!”
Đào Anh Thy không nói chuyện, cô hiểu ý nghĩa sự tồn tại của mình hơn bất kỳ ai khác, không cần Võ Ái Nhi cứ lặp đi lặp lại câu đó bên tai cô.
“Tôi là người con dâu mà bà Tư xem trọng nhất, nếu anh Hải Minh cưới thì chắc chắn sẽ cưới tôi! Cô sinh sáu đứa con thì sao? Cô sinh thêm sáu đứa nữa cũng vô dụng thôi!” “Đã vô dụng thì cô nóng nảy như thế làm gì?” Đào Anh Thy hỏi. “Sinh ra bọn nhóc không phải công lao của mình tôi, hẳn là cô nên đi tìm Tư Hải Minh, chứ không phải tôi.”