Đào Anh Thy đi đến một căn phòng, người đàn ông mở cửa rồi đẩy mạnh cô vào tròng. Bên trong ngoại trừ Võ Ái Nhi còn có hai anh chàng đẹp trai, vóc dáng rất khá, lại nhìn quen mắt. Hình như là hai siêu sao.
Bên trong đang uống rượu! Nhìn thấy cô tiến đến đều nhìn sang.
“Cuối cùng cô tới rồi.” Võ Ái Nhi căm hận nhìn cô.
“Muộn như vậy gọi tôi tới đây làm gì? Dù thế nào cũng không phải mời tôi đến uống rượu chứ?” Đào Anh Thy hỏi.
“Đương nhiên là mời cô uống rượu.” Võ Ái Nhi nói.
Đào Anh Thy làm vẻ tin mới lạ: “Võ Ái Nhi, cô đang sầu não à?”
Võ Ái Nhi nói: “Đào Anh Thy, đừng rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt. Rót rượu cho cô ấy!”
Nói xong thì đẩy một cái ly trống không về trước, người phục vụ tiến lên rót rượu vào ky.
“Đưa cho cô ta.” Võ Ái Nhi ra lệnh.
Phục vụ cầm ly rượu, đi đến trước mặt Đào Anh Thy.
Võ Ái Nhi nói: “Chỉ cần cô uống ly rượu này thì tôi sẽ cân nhắc để cô rời khỏi đây.”
Đào Anh Thy nhìn ly rượu chết kia, chất lỏng màu hổ phách bên trong khiến cô thoáng do dự. Lúc đưa tay chuẩn bị đón lấy, tay vừa đụng phải chiếc ly, còn chưa nắm chặt thì phục vụ đã nhanh chóng buông tay.
Võ Ái Nhi tức giận đến đứng bật dậy: “Trong quán bar toàn là bọn vô dụng, đưa rượu cũng không xong?”
Đào Anh Thy ngước mắt thoáng nhìn gương mặt tỏ vẻ hèn mọn của phục
“Đi ra ngoài cho tôi!” Võ Ái Nhi lớn tiếng nói.
Đúng là đồ vô dụng, cô ta cố tình bỏ ít thứ vào ly rượu trước khi Đào Anh Thy xuất hiện, lại bị phục vụ sơ ý làm đổ hết. Thật sự tức điên người!
Thế nhưng, đừng tưởng như vậy là cô ta có thể dễ dàng buông tha cho
Đào Anh Thy!
“Thật xin lỗi quý khách, quán bar có quy định trong phòng kín nhất định phải có một phục vụ.” Phục vụ nói.
“Khách hàng là Thượng Đế, không nghe lời Thượng Đế thì quán bar mấy người còn muốn tiếp tục hoạt động hay không? Cút ngay cho tôi!” Võ Ái Nhi bộc lộ tính nết.
Đào Anh Thy không nhìn Võ Ái Nhi đang phách lối, mở túi xách bên vai lấy điện thoại ra, ấn mở màn hình.
Võ Ái Nhi nhìn thấy, lập tức nhào tới giật lấy.
Đào Anh Thy né tránh: “Cô muốn làm gì?”
“Cô muốn gọi điện cho anh Hải Minh à? Cô là đồ mặt dày, uống rượu còn muốn tìm đàn ông đến trợ hứng, cô không thể xa đàn ông như vậy, hèn chi luôn giả vờ yếu đuối mà dụ dỗ Tư Hải Minh!” Võ Ái Nhi vừa phẫn nộ vừa gấp gáp nói.
Sợ Đào Anh Thy thật sự gọi điện thoại cho Tư Hải Minh. vụ. Nếu Tư Hải Minh đến thì không thể nào thực hiện được kế hoạch này.
“Cô suy nghĩ nhiều rồi, tôi chỉ định nhắn tin cho Tư Hải Minh, bảo anh ấy đừng đến quán bar.” Đào Anh Thy lắc lư điện thoại, nói.
Võ Ái Nhi sắc mặt nhanh chóng biến đổi: “Cô… Cô đã nói với anh ấy từ sớm?”
“Dĩ nhiên không phải.” Đào Anh Thy liếc đến người phục vụ: “Tôi nghĩ, Tư Hải Minh hẳn là đã biết tôi đến quán bar từ lâu?”
“Đào Anh Thy, cô đừng ở đây giả thần giả quỷ, anh Hải Minh vốn không định đến đây! Chỉ cần cô đừng lén lút báo là được!” Võ Ái Nhi không tin Đào Anh Thy, nhưng lời nói lại thiếu tự tin.
“Cô quên rồi sao? Trước đó cô bắt cóc tôi tới biệt thự của cô, Tư Hải Minh cũng xuất hiện, lúc ấy điện thoại di động của tôi còn trên tay cô, cô nói xem, tại sao anh ta biết tôi nằm trong tay cô?” Đào Anh Thy hỏi.
Lời nói này khiến Võ Ái Nhi nghẹn họng.
Lần kia, đúng là rất kỳ quái, chẳng lẽ nói… Chẳng lẽ nói Tư Hải Minh cho người giám sát Đào Anh Thy?
Nghĩ như thế, dù Tư Hải Minh chưa xuất hiện nhưng cô ta chợt thấy rùng mình, không xong rồi.
Đào Anh Thy cầm điện thoại, gõ một hàng chữ, sau đó nhìn sang Võ Ái Nhi: “Thấy không? Một câu như vậy không tính là lén lút báo chứ?”
Nói xong, ngay trước mặt Võ Ái Nhi liền gửi tin nhắn đi