Một Thai 6 Tiểu Bảo Bảo - Tổng Tài Daddy Bị Tra Tấn

Chương 388: Nếu không phải cô chết thì người đó là tôi !



Cô ta và Tư Viễn Hằng cứ như vậy mà trải qua cuộc sống hạnh phúc với tình yêu của hai người bọn họ, rồi sinh con dưỡng cái, thế không phải là rất tốt sao?

Đào Anh Thy nhìn về phía Võ Ái Nhi, nói: “Thật ra, hai chúng ta cũng không khác nhau lắm… Cùng thích người mà mình không nên thích. Cô chỉ cảm thấy tôi sinh được cho Tư Hải Minh được sáu bé con, coi như đã cắt đứt mất con đường của cô. Thế nhưng làm sao cô biết được, chuyện đó cũng coi như đã cắt đứt con đường của chính tôi…”

Tư Hải Minh ở trong căn phòng ngay cách vách, anh đang ngồi một mình trên ghế salon, mặc một bộ đồ màu đen sang trọng, khí chất tản ra từ trong xương tủy khiến kẻ khác phải sợ hãi mà thần phục. Trên mặt bàn trà trước mặt anh có rượu, cũng có cả tai nghe kết nối với máy nghe trộm, từ trong tai nghe truyền ra giọng nói của Đào Anh Thy: “Tại vì Tư Hải Minh, cho nên tôi mới không có cách nào để ở bên cạnh người mình yêu, tôi hận anh ta còn không hết…”

Đôi mắt lạnh lẽo như hồ băng của Tư Hải Minh nhìn chằm chằm vào tai nghe màu đen, trong nháy mắt, cả căn phòng bị một luồng áp lực cực nặng nề bao phủ, vô cùng đáng sợ.

“Tôi mặc kệ! Tôi không cần biết! Không cần biết!” Võ Ái Nhi khóc thét lên: “Chỉ cần không có cô thì nhất định anh Hải Minh sẽ kết hôn với tôi! Trước kia anh Hải Minh lúc nào cũng sẽ ăn cơm với tôi, bao dung chiều chuộng tôi, nhưng còn bây giờ thì sao? Đừng nói là đi ăn cơm cùng nhau, đến ngay cả biệt thự Minh Uyển tôi cũng không thể bước chân vào nữa! Đào Anh Thy, cô vẫn còn đang cảm thấy bản thân mình vô tội sao?”

Đào Anh Thy nghe vậy nhưng chỉ im lặng tự gặm nhấm nỗi đau, không muốn tiếp tục nói đến đề tài này nữa.

Cô lấy điện thoại di động ra, phủi phủi màn hình điện thoại mấy lần, sau đó giơ điện thoại di động ra ngay trước mặt Võ Ái Nhi.

Bên trong đang phát một đoạn video, nội dung chính là một vở kịch sắp diễn ra trong hôm nay, ct giả làm một người tốt như thế nào để giải quyết được buổi họp ký kết hợp đồng diễn ra ngày hôm nay.

Võ Ải Nhi thấy vậy thì sững sờ, lập tức, vẻ mặt của cô ta trở nên khó chịu.

Đào Anh Thy lấy lại điện thoại của mình, nói: “Cô nhằm vào tôi, thì tôi không có gì để nói cả, cũng không có ý định thanh minh hay gì. Nhưng mà tôi hi vọng rằng cô đừng để bị người không có lòng với mình lợi dụng.”

“Tôi vui mừng vì được cô ta lợi dụng đấy, cô quản được à?” Võ Ái Nhi nghĩ một đằng nói một nẻo, phẫn nộ mắng: “Dù thế nào đi nữa, thì cũng còn tốt hơn cô. Ít nhất người ta cũng không đi quyến rũ Tư Hải Minh!”

Đào Anh Thy lặng lẽ nghĩ, làm thế nào mà cô lại biết được không có hứng thứ với Tư Hải Minh chứ?

“Đào Anh Thy, cô đừng khinh người quá đáng! Hôm nay nếu không phải cô chết thì người đó chính là tôi!” Võ Ái Nhi cầm bình rượu trên bàn lên công kích Đào Anh Thy.

Đào Anh Thy giật mình, nhanh tay nhanh mắt đá thùng rác đang ở gần cạnh mình qua chỗ cô ta, đập lên đùi Võ Ái Nhi.

“A!” Hai chân Võ Ái Nhi lảo đảo, sau đó ngã sấp xuống sàn.

Đào Anh Thy kịp thời lách mình tránh khỏi cô ta, tiếp theo chỉ nghe “Bịch” một tiếng vang lên, Võ Ái Nhi đã đập đầu vào phần tay vịn của chiếc ghế sô pha

“A!” Võ Ái Nhi gào lên một tiếng thê thảm, chai rượu rơi xuống đất vỡ tan, còn Võ Ái Nhi thì ngã thẳng xuống nền đất, đầu óc choáng váng.”..” Đào Anh Thy tiến lên phía trước, đưa chân đá đá cô ta hai cái, cô ta thật sự bị đập đầu đến choáng váng rồi.

Nhìn cái trán của cô ta xem, sưng lên một cục u đỏ ửng.

Đào Anh Thy không muốn để ý đến cô ta, lúc cô chuẩn bị đứng dậy, ánh mắt khẽ liếc quanh một cái, rồi đột nhiên sửng sốt.

Cô cầm cái thùng rác nằm lăn lóc trên mặt đất lên, đập vào mắt cô là một đồ vật hình tròn nhỏ xíu dán lên thân thùng rác màu đen.

Đào Anh Thy gỡ nó ra xem, là máy nghe trộm.

Nhịp tim của cô tăng nhanh, vì sao ở đây lại có thứ này?

Nghĩ đến những lời vừa rồi mình nói với Võ Ái Nhi, bộ não của cô lập tức trống rỗng, sắc mặt cũng trở thành trắng bệch trong nháy mắt. Không ngờ người đó còn đính thêm cả máy nghe trộm trong căn phòng này!

Điều này cũng có nghĩa là, toàn bộ những gì mà cô vừa nói thì Tư Hải Minh đều có thể nghe thấy được!

Đào Anh Thy bị suy nghĩ của mình dọa cho sợ đến mức cơ thể mềm nhũn ra như bún, cô cố gắng dựng hai chân chân đang run cầm cập lên, lao ra ngoài cửa phòng như một cơn gió.

Tư Hải Minh đâu? Chắc chắn bây giờ anh đang ở trong câu lạc bộ đêm này.”

Vừa ra khỏi cửa, cô đã túm lấy một người phục vụ, hô hấp dồn dập nói: “Tư Hải Minh ở đâu?”

Người phục vụ đưa tay ra chỉ cho cô một chỗ.

Đào Anh Thy nhìn căn phòng cách vách đang đóng chặt cửa, cô nín thở giữ cho bản thân mình bình tĩnh lại, rồi đưa tay lên bấm chuông, nhưng ở bên trong không có ai đáp lại cả nên đành phải liều một phen, tự tiện mở cửa.

Tay vừa đụng phải cửa, cánh cửa lại được mở ra từ bên trong.

Nhưng anh ta vừa đưa tay đẩy cửa, thì đột nhiên có một người đẩy cửa ra từ bên trong.

Điều đó làm cho Đào Anh Thy giật nảy mình.

Cho đến khi nhìn thấy được bên trong phòng này là một người phục vụ, nhịp tim của cô mới khôi phục lại bình thường được


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.