“Cái gì.” Đào Anh Thy không hề nghĩ ngợi, quay đầu chạy ra khỏi câu lạc bộ đây.
Chạy tới ngoài cửa, đừng nói là Tư Hải Minh, đến cả xe của anh cũng không thấy.
Đào Anh Thy đứng dưới ánh đèn đường thở gấp, giống như bị dọa sợ.
Phục vụ chỉ rõ ra là Tư Hải Minh đã ở trong câu lạc bộ đêm.
Như vậy, vì sao Tư Hải Minh lại không ra mặt mà bỏ đi luôn?
Chắc chắn là anh có liên quan tới cái máy nghe lén kia, nói cách khác, mấy lời nói của cô đã chọc phải Tư Hải Minh rồi.
Làm sao bây giờ?
Bảo cô quay lại biệt thự Minh Uyển à? Cô không dám.
Đuổi theo Tư Hải Minh trong lúc anh đang tức giận, Đào Anh Thy nghĩ cũng không cần nghĩ tiếp theo tình hình sẽ như thế nào, có khác gì đang chơi với họng súng không?
Đào Anh Thy như bị rút hết sức lực, ngồi trên bậc thang ven đường.
Vì sao lại bị Tư Hải Minh nghe được vậy?
Hẳn là cô nên cần thận hơn, Tư Hải Minh không rà mặt, không có nghĩ là anh chẳng biết cái gì cả.
Chắc hẳn là từ lúc cô đi vào quầy rượu, cô đã bị Tư Hải Minh để mắt tới rồi, mỗi động tác, mỗi câu nói… Giải quyết Võ ÁI Nhi không ngờ lại tự đầy mình vào hố lửa.
Quá phí…
Đào Anh Thy lê thân thể mệt mỏi về nhà, tắm rửa, nằm xuống một cái là ngủ.
Cô nghĩ là ngủ được, nhưng đầu óc lại vô cùng tỉnh.
Trước kia Tư Hải Minh sẽ lôi cô ra ngược đãi cô luôn, tôi nay, nghe xong những gì cô nói mà anh lại chỉ xoay người bỏ đi thôi. Điều đó có phải là anh đã chấp nhận buông tha cho cô không?
Có khả năng đó không?
Dù sao nội dung của cuộc nói chuyện đó cũng không có cảnh nhạy gì đúng không..
Đào Anh Thy phỏng đoán tâm trạng của Tư Hải Minh, không biết lại ngủ tiếp idd từ bao giờ, sau đó cô bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
Cô giật mình tỉnh lại, tìm cái điện thoại, nhìn thấy màn hình hiển thị số của dì Hà, bèn nghe: “Dì Hà..”
“Cô và ông chủ sao vậy?” Dì Hà nghĩ không được.
“… Cái gì?” Đầu óc Đào Anh Thy trống rỗng
“Tôi nghe quản gia nói, biệt thự Minh Uyển không cho phép cháu vào, cũng không được nhìn thấy con… Có chuyện gì vậy?”
Đào Anh Thy nhắm hai mắt lại, suy nghĩ rối loạn, cô biết minh đã chọc giận Tư Hải Minh, đây là hình phạt cho cô.
Cô không biết giải thích với dì Hà thể nào, chỉ đành nói: “Vâng, tôi không cần thận… Chọc phải anh ấy.”
“Vậy làm sao đây? Không thể gặp con, cũng hơi quá đáng.” Di Hà bất mãn nói.
“Có gì ở bên cạnh con tôi, tôi cảm thấy yên tâm. Con muốn gặp tôi, tôi lén tới trước học.”
“Được rồi..”Cúp điện thoại, Đào Anh Thy thở dài, bảo cô đi cầu xin Tư Hải Minh, đây là một chuyện cực khó.
Vả lại, Tư Hải Minh cũng không phải người dễ nói chuyện như thế. Không cầu xin thì Tư Hải Minh có chịu buông tha cho cô không?
Đào Anh Thy an ủi được dì Hà nhưng không thể an ủi được mình.
Mấy ngày đầu Đào Anh Thy lo sợ bất an, Tư Hải Minh như không tồn tại, không có chuyện gì xảy ra.
Điều này khiến Đào Anh Thy thấy bất an hơn.
Đối với cô mà nói, điểm yếu duy nhất là đứa con của cô.
Mấy ngày tiếp theo cô đến trường gặp con, nhưng đừng nói vào trong, mà ngay cả cổng lớn cũng không chạm vào được. Càng không có khả năng nhìn thấy con
Còn suýt nữa đã khiến trường học phải báo cảnh sát vì cô!
Giống như trường học này là của Tư Hải Minh! Anh không cho đi, thì một con ruồi cũng bay không lọt.
Mấy ngày tiếp theo trôi qua, Đào Anh Thy đứng ngồi không yên.
Còn thiếu chút thời gian để trường báo án!
Chuyện này khiến Đào Anh Thy hoảng hốt lắm, sau đó lại nghĩ Tư Hải Minh lần này thật quá đáng!
Cô có thể kiên nhẫn, tạm thời không nhìn thấy sáu bé con, nhưng sáu bé con thì sao? Không nhìn thấy mẹ mình, nó có khóc đòi mẹ không?
Nghĩ đến lần trước ở biệt thự Minh Uyển, sáu bé con dậy sớm mở cửa phòng ngủ Tư Hải Minh tìm cô, điều đó khá là khó chịu.
Không được, cô muốn gặp sáu bé con, cuối cùng vẫn nên đi cầu xin Tư
Hải Minh!
Đào Anh Thy gọi điện thoại, thế nhưng cô gọi liên tục ba cuộc liền mà Tư