“Cái gì?” Đào Anh Thy nhìn về phía anh với vẻ không hiểu, ánh mắt cô sạch sẽ như dòng nước suối trong vậy.
“Không ngủ thì làm chuyện khác.
Ánh mắt của Đào Anh Thy có chút sửng sốt, đây là muốn cô ngủ sao? “Tôi ngủ.
Cô nói xong thì nhắm mắt lại ngay lập tức.
Cái chuyện khác này chắc chắn không phải chuyện gì tốt.
Chỉ là sau khi Đào Anh Thy nhắm mắt thì không hề cảm thấy Tư Hải Minh có ý muốn rời khỏi.
Cảm giác nặng nề bao phủ cả người cô, ánh sáng trong phòng cũng bị cơ thể anh che lại hơn phân nửa.
Da thịt non mềm bị anh nhìn chằm chằm, như có bàn tay vô hình vuốt ve vậy.
Mang theo sự nguy hiểm không thể dò thám.
Như thế này thì sao cô ngủ được đây? Đào Anh Thy cho rằng dưới tình huống như thế này thì mình khó mà ngủ được nhưng thật sự là cô quá mệt mỏi, thế nên đã ngủ thiếp đi trong vô thức.
Trong giấc mơ, Đào Anh Thy cảm thấy có người đang hôn mình.
Nhưng vì quá mệt, đầu óc không được tỉnh táo nên cô không chú ý đến mà tiếp tục thiếp đi.
Chờ tới lúc cô tỉnh lại thì đã là ngày hôm sau rồi.
Đào Anh Thy ngủ trong ngực Tư Hải Minh, tay của cô còn đặt lên cơ ngực rắn chắc của anh, khiến cô sợ tới nỗi vội vàng rút tay lại.
Chỉ là một giây sau cô lại khựng lại.
Trên cổ tay cô có đeo một cái đồng hồ kiểu nữ, dây da thật, kiểu dáng đơn giản và khảm kim cương.
Vừa khiêm tốn vừa xa hoa, đeo cùng với vòng tay có một loại cảm giác tỏa sáng lẫn nhau.
Cô đeo cái này từ bao giờ chứ? Trước khi ngủ thì cổ tay của cô chưa hề có cái đồng hồ này…
Đào Anh Thy ngẩng đầu nhìn lên, Tư Hải Minh còn đang ngủ, gương mặt đẹp trai góc cạnh rõ ràng gần trong gang tấc, rất giống một con thú hoang đang ngủ, để cho người ta không dám không cẩn thận.
Không cần nghĩ cũng biết là ai đeo cho cô.
Hơn nữa kiểu đồng hồ này giống như kiểu đồng hồ nam mà bình thường Tư Hải Minh hay đeo…
Giữa trưa, trong phòng ăn của đài truyền hình, Đào Anh Thy đang ngồi ở đó ăn cơm.
Trợ lý Lâm Anh và hai đồng nghiệp bộ phận khác đều ở đây, họ cười cười nói nói, bầu không khí cũng không tệ lắm.
“Đào Anh Thy, nói cái gì mà vui thế?” Châu Lam bưng đĩa ăn đi tới rồi ngồi xuống chỗ đối diện Đào Anh Thy.
“Chúng ta đang nói đồng hồ của Đào Anh Thy, đẹp quá.’ Đồng nghiệp nói.
“Hàng giả mà thôi.” Đào Anh Thy nói với vẻ không để ý lắm.
“Hàng giả cũng đẹp.” Châu Lam nhìn về phía đồng hồ trên cổ tay của Đào Anh Thy, cái đồng hồ đó khiến sắc mặt cô ta thay đổi ngay lập tức.
Cô ta là người biết hàng, chỉ cần nhìn thoáng qua là biết giá trị của cái đồng hồ này. Hàng đặt làm riêng của hàng hiệu đẳng cấp quốc tế, cả đài truyền hình này cũng chẳng có ai có thể mua được.
Tất nhiên là Đào Anh Thy cũng không thể mua nổi.
Vậy thì chỉ có một loại khả năng, Tư Hải Minh tặng! Sự ghen tị khiến cho gương mặt của Châu Lam có hơi cứng lại, nhưng rất nhanh cô ta đã hồi phục lại như cũ.
“Đây đâu phải là hàng giả! Rõ ràng là hàng thật mà, cô khiêm tốn quá rồi đó.” Châu Lam nói.
Những người khác đều rất kinh ngạc: “Hàng thật ư?” “Các cô chưa thấy nhưng tôi từng thấy một lần ở trên mạng rồi, đồng hồ này không có bán trên thị trường đâu!” Châu Lam nói rồi giả vờ cười đùa với Đào Anh Thy: “Bạn trai tặng à? Đàn ông rất thích đồng hồ, càng có tiên càng thích, hơn nữa còn thường xuyên đổi đồng hồ, cũng không ngạc nhiên lắm!” “Oa, Đào Anh Thy, bạn trai cô giàu thật đấy!” Những đồng nghiệp khác hâm mộ.
Vẻ mặt của Đào Anh Thy rất lạnh nhạt, ngoài miệng thì là đồng hồ, thật ra ý nói là phụ nữ chứ gì, nói cho ai nghe vậy chứ? Cô cũng giả vờ nói chuyện phiếm: “Tôi nghe nói mấy ngày trước mặt chị Lam sưng phù lên à? Bây giờ nhìn thì đã tốt hơn nhiều rồi nhỉ, nếu không thì không thể ghi hình được rồi” “Đau răng mà thôi, uống thuốc là được rồi.” Châu Lam cười nói.
“Thế à? Vậy sao tôi nghe nói mặt chị sưng lên là do Võ Ái Nhi đánh nhỉ?” Đào Anh Thy hỏi.
Gô nói thẳng ra như thế khiến cho người bên cạnh đều sợ ngây cả ra. Bị đánh ư? Vẻ mặt của Châu Lam cứng lại, cô ta rất khó xử.
Cô ta vội vàng cứu lấy danh dự của mình: “Ai nói bậy thế hả? Không ít người trong đài truyền hình này nói nhăng nói cuội nhỉ”