Một Thai 6 Tiểu Bảo Bảo - Tổng Tài Daddy Bị Tra Tấn

Chương 404: Đào Hải Trạch khốn nạn



“Đẹp là được rồi, dù sao tôi đang có tiên. Cứ đeo cái đó đi, sợi dây chuyền cũ để nhân viên gói lại.” Đào Anh Thy nói rồi quay người trả tiên, hào phóng như một người giàu CÓ Vậy.

Thật ra đồ trang sức trong cửa hàng này không hề được giảm giá, là do Đào Anh Thy đã dặn nhân viên trước khi Dì Hà tới đây.

Nếu không thì chắc chắn Dì Hà sẽ không nhận món quà của cô.

Sau đó hai người lại đi dạo cửa hàng quân áo, bởi vì Đào Anh Thy còn phải đi làm, không thể ở bên ngoài quá lâu.

Cô nhấc tay lên để xem giờ rồi nói: “Dì Hà, tôi phải vê đài truyền hình rồi” “Vậy cô mau đi đi. Tôi về khu chung cư trước, lát nữa tôi sẽ đi đón mấy đứa nhỏ, rồi gọi tài xế chở vê Minh Uyển luôn” Dì Hà nói “Được, vậy tôi đi trước đây” Dì Hà lại dạo thêm mấy cửa hàng, không thấy thích cái gì nên quay vê.

Bà đi tàu điện ngâm về chỗ ở trước đây trước.

Bà định nghỉ ngơi một hai tiếng rồi tới trường đón mấy đứa nhỏ.

Ngay lúc bà còn chưa đi vào khu chung cư thì đột nhiên có một chiếc xe dừng ngay bên cạnh bà, khiến cho bà sửng sốt một chút.

Dì Hà cho là xe muốn dừng ở ven đường nên vội vàng tránh đi.

“Ngọc Hà.”

Dì Hà quay đầu, khi bà nhìn thấy người bước từ trên xe xuống là ai thì có chút không thể nào tin được.

Đào Hải Trạch đi tới trước mặt bà rôi hỏi: “Ngọc Hà, bà còn nhận ra tôi không?” “Ông có chuyện gì?” Vẻ mặt của Dì Hà rất khó coi.

“Lâu rồi chúng ta không gặp nhau, không ngờ rằng bây giờ bà lại ở bên cạnh Anh Thy.” Đào Hải Trạch nói: “Anh Thy nói với tôi, tôi cố ý tới cảm ơn bà, cảm ơn bà đã luôn ở bên cạnh con bé.” “Đó là chuyện tôi vui lòng làm, không cần ông phải cảm ơn.” “Có thể mời tôi lên nhà uống chén trà không?” Đào Hải Trạch hỏi.

“Không cần phải thế chứ?” Dì Hà nhìn ông ta với vẻ đề phòng.

“Ngọc Hà, bà không biết đâu.

Tôi về thành phố chỉ là muốn bù đắp cho Anh Thy, con bé đã thiếu tình thương nhiều năm như thế rồi, nó là con gái ruột của tôi, tôi có thể có ý xấu gì được chứ?” Đào Hải Trạch bật cười.

Dì Hà nhìn về phía ông ta với vẻ tức giận: “Đào Hải Trạch, ông có biết những chuyện ông từng làm đã tạo nên tổn thương lớn như thế nào đối với Anh Thy không hả? Sự ám ảnh đó sẽ đi theo con bé cả đời”

“Bởi vậy nên tôi mới muốn bù đắp cho con bé! Chẳng lẽ bà muốn con bé sẽ như thế cả một đời ư?” Đào Hải Trạch nói rất có lý: “Ngọc Hà, tôi cần bà giúp.”

“Tôi cảm thấy ông không nên xuất hiện, đó là sự bù đắp tốt nhất dành cho con bé rồi. Bây giờ con bé có công việc, có con cái, có tôi ở bên cạnh, con bé sẽ tốt, ông không cần phải vờ vĩnh.” Dì Hà nói xong rồi quay người đi vào trong khu chung cư.

Sau khi tìm tới người phụ nữ khác thì chẳng thèm quan tâm tới con gái mình nữa. Biến mất nhiều năm như thế, bây giờ nói muốn bù đắp thì không phải là buồn cười lắm à? Ai biết ông ta tìm tới cửa làm gì chứ? Bà sẽ không để ông ta tổn thương Đào Anh Thy lần nữa! Dì Hà đi vào phòng, bà vừa định đóng cửa lại thì bị người bên ngoài đẩy vào. Đào Hải Trạch trực tiếp xông vào rồi đóng cửa lại.

Dì Hà nhìn ông ta với vẻ mặt hốt hoảng: “Ông… ông đi ra ngoài cho tôi.

“Bà có biết tôi từng thích bà đến thế nào không?” Đào Hải Trạch hỏi.

Dì Hà khó xử: “Ông đang nói nhăng nói cuội gì thế?” “Lúc trước bà từ chối tôi là vì tôi nghèo đúng không? Bây giờ tôi giàu rồi, bà đi theo tôi, tôi sẽ không bạc đãi bà đâu.” Đào Hải Trạch đẩy kính mắt rồi nói.

“Ông ngậm miệng lại cho tôi!” Dì Hà thẹn quá hóa giận: “Ông cút ra ngoài!” Bà nói xong thì đi ra mở cửa.

Ai ngờ lại bị Đào Hải Trạch đẩy ra.

Dì Hà bị đẩy tới nỗi lùi về sau mấy bước, bà vội vàng lấy điện thoại ra uy hiếp ông ta rồi nói: “Ông mà không đi ra ngoài là tôi báo công an đói” Đào Hải Trạch bước về phía trước giật điện thoại của Dì Hà rồi ném qua một bên.

Dì Hà vội vàng lùi về sau: “Ông…

ông muốn làm gì! Đào Hải Trạch, ông cút ra ngoài cho tôi!” “Ra ngoài? Bây giờ bà ở bên cạnh Anh Thy, thằng đàn ông kia của nó rất giàu nên bà không xem tôi ra gì rồi đúng không?” Đào Hải Trạch nói xong rồi giật cà vạt, bổ nhào về phía Dì Hà.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.