Sáu đứa nhóc lập tức nước mắt rưng rưng mà nhìn Đào Anh Thy, nhưng mà dì Hà cũng không lưu lại một chút tình cảm nào cả, ôm tất cả xuống giường, nói với Đào Anh Thy: “Để tôi đi nấu nước gừng cho cô, chờ sau khi đổ mồ hôi ra thì sẽ tốt hơn”
“Vâng ạ”
Dì Hà đóng cửa phòng lại, sáu đứa nhóc đáng thương giống như bị cánh cửa ngăn cách lại, có ý đồ muốn kéo tay cầm mở cửa ra, nhưng đáng tiếc là bàn chân quá nhỏ không thể với.
Dì Hà nói: “Dừng đứng chặn ở chỗ này nữa, để bà đi nấu cho mẹ con ít nước gừng”
Nói xong bà cũng đi làm việc của mình.
Sáu đứa nhóc chạy đến trước mặt dì Hà đang nấu canh gừng, khẽ hỏi nhỏ: “Sau khi mẹ dùng nước gừng xong thì sẽ dễ chịu hơn sao ạ?”
Bảo Long cũng hỏi: “Có được không ạ?” Bảo My giống như muốn khóc, nước mắt đã đảo quanh hốc mắt: “Có được không ạ?”
Hai tay nhỏ của Bảo Vỹ cũng nâng lên cao cao: “Cháu cũng muốn nấu canh gừng cho mẹ”
Bảo Hân cũng nói: “Đúng vậy, cháu cũng muốn”
Khuôn mặt của Bảo An cũng kích động đến mức đỏ lên: “Cháu cũng muốn”
Dì Hà nói: “Canh gừng thì để bà nấu, còn các cháu đi giúp bà tìm một chiếc khăn lông đến đây, tối nay nếu như mẹ của các cháu ra mồ hôi thì phải lau đi”
“Vâng ạ.” Sáu đứa nhóc vội vàng tranh nhau đi tìm khăn lông, bước chân nhỏ nhắn nhưng rất có sức lực.
Sau khi dì Hà nấu xong canh gừng, toàn bộ đều đã đủ để đổ vào thùng tắm rồi mà sáu đứa trẻ vẫn chưa quay về.
Bà đành phải đi tìm thì thấy ở gian phòng bên cạnh, ở bên trong tủ quần áo đang diễn ra một màn tranh giành rất kịch liệt.
“Đây là do em tìm được trước” Bảo Nam và Bảo Vỹ đang tranh giành nhau chiếc khăn lông, môi đứa cầm một đầu, ai cũng không yếu thế, ánh lửa bắn ra bốn phía.
“Bảo Nam ngốc nghếch, rõ ràng là do chị tìm được trước.”
Tính tình của Bảo Vỹ cũng không nhỏ, con bé nói. Còn Bảo My và Bảo Long lại đang rất hòa thuận chui vào bên trong đống quần áo, đang bò như những con sâu, vui đến mức giống như là đã quên hết cả trời đất
Trên tay của Bảo Hân đang kéo một cái vớ dài của Đào Anh Thy, dường như đang suy nghĩ, đây là cái gi? Đây chính là cái khăn mặt sao?
Mà Bảo An lại ngồi dậy ở trong đống quần áo, trên đầu bị một bộ trang phục bao phủ, không thể nhìn thầy gì cho nên cả thân thể cũng không dám động đậy, giống như là bị bộ trang phục đó cố định một chỗ.
Dì Hà nhanh chóng đi đến, lấy quân áo ở trên đầu Bảo An xuống, hai mắt đã nhìn thấy ánh sáng, lúc này Bảo An mới động đậy.
“Được rồi, được rồi, nhìn các cháu làm loạn này, mau đi ra ngoài đi, để bà thu dọn”
Sáu đứa trẻ bị đuổi ra khỏi phòng, đi đến phòng khách, nhìn thấy trong thùng tắm đã đựng đầy nước gừng.
“Chị biết rồi, đây chính là để cho mẹ uống!” Bảo Vỹ cười, xung phong đi nhận việc: “Chị sẽ đi câm bát đến đây”
Nói xong, lập tức đi tìm bát.
Đào Anh Thy đang tựa vào trên giường, muốn gọi điện thoại cho Chương Vĩ.
Sau khi cô ngâm xong chân thì sẽ đi công ty, dù sao cũng phải hơn một giờ sau, cô cũng không muốn bỏ bê công việc, bỏ bê công việc sẽ bị trừ không ít tiền đâu!
Điện thoại còn chưa kịp gọi, cô đã nghe thấy ở ngoài cửa có tiếng thở hổn hà hổn hển, giống như sáu đứa nhóc đang ở ngoài cửa.
Tay nắm cửa khẽ di chuyển, cánh cửa được mở ra.
Đào Anh Thy liền thấy Bảo Nam đang đứng ở trên một chiếc ghế nhỏ, giơ cao hai tay reo hò: “Con thật là lợi hại mà!”
“` Đào Anh Thy rơi mồ hôi, là Bảo Nam à…
Bảo Vỹ cẩn thận che chở cái bát ở trong ngực, đi đến, bốn đứa nhóc kia cũng nắm bàn tay nhỏ đi cùng, giống như muốn cho cô nhóc một sự cổ vũ, gương mặt cũng đỏ ửng lên.
Thật vất vả mới đi đến được trước mặt của Đào Anh Thy: “Mẹ ơi, nước gừng đây! Mẹ uống đi!”
Đào Anh Thy nhận lấy cái bát, dì Hà để cho bọn nhóc đưa đến sao?