Một Thai 6 Tiểu Bảo Bảo - Tổng Tài Daddy Bị Tra Tấn

Chương 415: Chỉ có cô mới xứng với Tư Hải Minh



Không đúng! “Đồng hồ này cô lấy ở đâu? Không phải là cô mua đấy chứ?” Đồ xa xỉ Võ Ái Nhi dùng không ít, cũng không phải kẻ ngốc, hỏi.

“Ái Nhi, cô thông minh lắm, đúng là tôi không mua nổi, đồng hồ này là tôi lấy được từ chỗ của Đào Anh Thy.

“Cô nói cái gì?” Võ Ái Nhi đột nhiên đứng bật dậy, khó tin đến nỗi trở nên phẫn nộ.

Võ Ái Nhi rất nhạy cảm với kiểu dáng của chiếc đồng hồ này, là vì Tư Hải Minh.

Tư Hải Minh thường đeo đồng hô nam của nhãn hiệu quốc tế này.

Lúc đó cô ta muốn đi đặt riêng một chiếc đồng hồ nữ, trong lòng nghĩ có thể đeo đồng hồ đôi với Tư Hải Minh.

Khi nhãn hiệu đồng hồ này ra mắt cũng có kiểu dáng dành cho nữ, nhưng vì Tư Hải Minh mua mẫu của nam, cho nên liên dứt khoát mua đứt luôn thiết kế nữ.

Nói cách khác, trừ phi Tư Hải Minh đồng ý, nếu không một khi những người khác có kiểu dáng đồng hồ này, chính là xâm phạm bản quyên.

Ai dám xâm phạm vào quyền hành của Tư Hải Minh? Chẳng khác nào tìm đường chết cải Mà chiếc đồng hồ trước mắt không chỉ cùng nhãn hiệu mà lại còn là hàng thật.

Việc này sao Võ Ái Nhi có thể chấp nhận được! “Ái Nhi, cô hẳn là đoán được, chiếc đồng hồ này của Đào Anh Thy là do ai tặng.

“A aa!!!” Võ Ái Nhi đột nhiên điên cuồng hét lên.

Dọa Châu Lam giật nảy mình.

Võ Ái Nhi hét lên như muốn giải tỏa hết sự điên cuông ghen ghét trong lòng, nhưng vẫn vô dụng.

Nước mắt dâng lên trong mắt cô ta: Đào Anh Thy, cái thứ không biết xấu hổ này, lại dám dụ dỗ anh Hải Minh cho cô ta chiếc đồng hồ cùng kiểu!”

“Ái Nhi, cô cũng không cần tức giận, loại người như Đào Anh Thy làm sao so với cô được? Chỉ có cô mới xứng đáng với chiếc đồng hồ đắt đỏ này thôi, cho nên tôi mới lấy mang đến cho cô.” Châu Lam còn chưa biết rằng chiếc đồng hồ này chính là một đôi với Tư Hải Minh.

Võ Ái Nhi như bị người ta đạp vào chân đau điếng, thẹn quá hóa giận nói với Châu Lam: “Sao, cô cảm thấy tôi không mua nổi à? Hay là cô cảm thấy anh Hai Minh sẽ không tặng cho tôi? Cô đang cười nhạo tôi đấy à?” Châu Lam vội vàng giải thích: “Tôi không có ý đó, tôi chỉ đơn giản cảm thấy…

“Tôi không muốn nhìn thấy cô nữa, cút ngay cho tôi!” Võ Ái Nhi chỉ vào cửa.

Châu Lam không dám chọc cô, cụp đuôi đi, vừa đi còn vừa khuyên bảo Võ Ái Nhi không nên tức giận.

Võ Ái Nhi đóng cửa cái rầm.

Châu Lam lạnh lùng nhìn cánh cửa đóng sập trước mặt, nói thầm: “Bảo tôi cút thì sao không trả đồng hồ cho tôi? Bệnh thần kinh!” Võ Ái Nhi ngồi xuống ghế sô pha, nhìn đồng hồ nữ trong tay, càng nhìn càng ấm ức.

Sau khi Võ Ái Nhi biết thiết kế của nhãn hiệu đồng hồ này bị mua đứt, có một lần ăn cơm với Tư Hải Minh cố ý giả bộ không biết gì, nói thích kiểu dáng đồng hồ trên tay anh, hỏi có kiểu của nữ hay không.

Cô ta nhớ rất rõ ràng, Tư Hải Minh trả lời là không có.

Xem ra, không phải là không có mà là anh không cho.

Bây giờ lại cho Đào Anh Thy…

Võ Ái Nhi bị chọc tức, đeo chiếc đồng hồ lên tay: “Đào Anh Thy gì chứ? Vốn nên thuộc về tôi!” Sau khi đeo xong, cô ta còn không hài lòng.

Cô ta muốn cho người trong toàn thành phố này biết, cô ta đeo đồng hồ đôi với Tư Hải Minh.

Việc này quá dễ dàng đối với một ngôi sao đang lên như cô ta.

Võ Ái Nhi cầm điện thoại chụp ảnh tự sướng, cảnh trong ảnh là dáng vẻ cô ta đan dùng một tay bưng cà phê, caption viết: ‘Khó có được hôm hoàn thành xong công việc sớm, uống một ly cà phê.” Sau khi đăng, Võ Ái Nhi cảm thấy trong lòng thoải mái hơn nhiều.

Chỉ có cô ta mới xứng đôi với Tư Hải Minh, ngoại trừ cô ta thì bất kỳ người nào cũng không có tư cách này! Nhưng khi tỉnh táo lại, trong lòng cô ta bắt đầy lo sợ, cô ta liền lập tức xóa bỏ bài đăng của mình.

Mới chỉ đăng được mười giây.

Nhưng Võ Ái Nhi là ngôi sao đang nổi có nhiều lượt theo dõi, đừng nói là đăng mười giây rồi xóa, cho dù có là ba giây cũng sẽ có rất nhiều người chụp màn hình lại! “Võ Ái Nhi đăng bài như vậy là có ý gì?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.