Một Thai 6 Tiểu Bảo Bảo - Tổng Tài Daddy Bị Tra Tấn

Chương 421: Chỉ có cậu ấy mới bảo vệ được cô



Võ Ái Nhi không nói gì, lòng hận thù vì bị Châu Lam tính kế dâng lên! Cô ta đã cảm thấy không đúng rồi! Châu Lam sao có thể có lòng tốt như vậy, thì ra là gài bẫy mình! Cái thứ khốn khiếp!

“Tôi nể tình quan hệ của chúng ta khá tốt cho nên mới nói cho cô biết, đừng để bị người ta sử dụng làm vũ khí mà không biết. Bây giờ Châu Lam còn đang ở dài truyền hình, tôi tin là tối nay sẽ bị đuổi đi, cũng coi như giúp cô báo thù. Chúc cô quay phim xong sớm ở châu Phi, bái bai!”

Nói xong, Đào Anh Thy dựa vào ghế nhắm mắt dưỡng thần, chiều còn có một chương trình phải quay, cô cân nghĩ ngơi một lát.

Không bao lâu, Lâm Anh tới: MC Thy, bên ngoài đài truyền hình có rất nhiều fan hâm mộ của Võ Ái Nhi” Đào Anh Thy khẽ nhếch miệng, tới nhanh đây.

“Đi, tới phòng camera giám sát xem.” Đào Anh Thy và Lâm Anh cùng tới phòng giám sát.

Trong video của camera giám sát bên ngoài cửa lớn, Châu Lam vừa đi ra liên bị fan hâm mộ của Võ Ái Nhi xông tới, còn có cả phóng viên.

Người phỏng vấn thì phỏng vấn, fan hâm mộ thì túm tóc.

Cảnh tượng cực kỳ hỗn loạn.

Nếu không có bảo vệ kéo ra, chỉ sợ là Châu Lam phải bò mà đi rồi.

Rời khỏi phòng giám sát, Lâm Anh nói: “Châu Lam đúng là đáng đời, làm nhiều việc hèn hạ vô sỉ như vậy. Những người trong bộ phận trước kia sùng bái Châu Lam như vậy, bây giờ bị vả mặt đến nỗi không dám nói câu gì”

“Người luôn có lúc bị mê hoặc, tôi có thể thông cảm” Tâm trạng của Đào Anh Thy rất tốt, sáng sớm hôm sau liền tới Minh Uyển, muốn cùng ăn sáng với sáu đứa nhóc.

Lúc tới, sáu đứa còn chưa xuống, chỉ thấy dì Hà đi từ phòng bếp ra.

“Dì Hà!” Dì Hà nhìn thấy Đào Anh Thy thì ngạc nhiên: “… Anh Thy?” “Sáu đứa vẫn chưa dậy ạ?” Đào Anh Thy hỏi.

“Vẫn chưa, tôi đang chuẩn bị lên lâu xem đây!” Dì Hà nói.

“Đi thôi, chúng ta cùng đi… Đào Anh Thy nói, vừa liếc mắt liền sững sờ: “Dì Hà, dì không đeo sợi dây chuyên tôi tặng dì sao? Sao lại vẫn đeo sợi cũ thế?” “Cái kia mới, tôi không hợp…’ Trong mắt dì Hà lóe lên tia che giấu.

Đào Anh Thy cười: “Cái đó sao mà không hợp? Chỉ là một sợi dây chuyên thôi mà, sau này tôi kiếm được nhiều tiên hơn sẽ mua cho dì thật nhiều đồ trang sức, dì đều phải đeo lên đấy.” “Được, vậy tối nay tôi đeo.” Dì Hà biết lòng hiểu thảo của cô.

Nhưng trong lòng lại càng khó chịu…

Lên lầu, trên giường lại không có bóng dáng của sáu đứa nhỏ, trong phòng cũng không tìm thấy.

“Bọn nhỏ đâu rồi?” Đào Anh Thy kỳ quái hỏi.

“Nhất định là qua phòng của cậu Hải Minh rồi” Dì Hà nói: “Có khi bọn chúng dậy sớm thì sẽ chạy qua phòng của cậu Hải Minh. Đi qua xem một chút, cậu Hải Minh lúc bị đánh thức thì xấu tính lắm”

“Vậy tôi xuống lầu chờ” Đào Anh Thy vừa quay người đi, đã bị dì Hà tóm lấy tay: “Sao vậy?”

“Cô đi xem thế nào đi” “Tôi?” Đào Anh Thy cảm thấy suy nghĩ của dì Hà rất kỳ quái, dù sao dì Hà cũng biết cô kiêng dè Tư Hải Minh mà.

“Không ai dám đi vào cả.” “Cho nên mới đẩy tôi vào?” Đào Anh Thy mím môi.

“Cậu Hải Minh sẽ không tức giận với cô.” dì Hà nói: “Vì con, cậu Hải Minh đã thỏa hiệp, cô hẳn cũng nên thích ứng.”

Đào Anh Thy nhìn dì Hà một cách kỳ quái, thích ứng? Là muốn cô thử tiếp nhận Tư Hải Minh à? Sau này thì sao? Cô không khỏi bật cười: “Dì Hà, sao dì lại có suy nghĩ này chứ? Tư Hải Minh là Tư Hải Minh, tôi là tôi, sáu đứa trẻ cũng không có mất đi ba và mẹ, như vậy rốt tốt rồi!”

“Trên đời này, chỉ có mình cậu Hải Minh mới có thể bảo vệ cho cô.” “Ai nói vậy? Dì Hà cũng có thể bảo vệ tôi mà” Đào Anh Thy mỉm cười.

“Không được, cô đi tới phòng cậu ấy đi.” Dì Hà kiên trì đẩy Đào Anh Thy đi về phía gian phòng của Tư Hải Minh.

Đào Anh Thy kinh ngạc, dì Hà sao vậy? Rõ ràng là đang muốn gán ghép cô với Tư Hải Minh! Đến trước cửa, dì Hà giúp cô gõ cửa, nói: “Đi vào đi!” Nói xong thì quay người đi mất!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.