Đào Anh Thy sững sờ, lưu ba ngày, như vậy, video mười ngày trước đã không còn…
Vậy thì cô sẽ không biết ngày đó dì Hà có gì khác thường không.
“Cô Thy, có vấn đề gì à?” Quản lý hỏi.
Đào Anh Thy nhìn vê phía quản lý, hỏi ông ta thì ông ta cũng không biết gì.
Nếu không trước đó lúc cảnh sát đi điều tra đã nói ra rồi.
“Không có gì.’ Đào Anh Thy nói.
Quản lý nhìn ra phía ngoài: “Có xe tới rồi!” Vội vàng điều khiển nâng cột chắn lên cao.
Đảo Anh Thy không nói gì, quay người rời đi.
Vừa đi ra khỏi bốt bảo an, một chiếc xe màu đen dừng trước mặt cô.
Đào Anh Thy nhìn thấy chiếc xe đó thì sửng sốt một chút.
Cảm giác quen thuộc đến khắc có ghi tâm.
Không đợi vệ sĩ mở cửa, người bên trong xe đã bước ra.
Đào Anh Thy nhìn bóng dáng cao lớn bỗng nhiên xuất hiện trước mặt, ánh mắt trở nên rung động.
Tư Hải Minh đứng lặng nhưng vẫn luôn mang tới cảm giác áp bức mạnh mẽ cho người ta.
Đào Anh Thy không hiểu, lúc trước anh gọi cho cô rồi, sao lại tới đây…
“Có việc gì sao?” Tư Hải Minh nhìn vào ánh mắt của cô.
“… Tới xem camera giám sát một chút.” Đào Anh Thy nửa thật nửa giả trả lời: “Tôi muốn xem video dì Hà… xảy ra chuyện…” “Xem cái gì chứ?” Tư Hải Minh hỏi: “Em nghi ngờ gì?” “Không phải… chỉ là muôn xem một chút, có điều quản lý nói không có, chỉ có bên cảnh sát có, nên tính xem…
“Không cho phép đi xem” Tư Hải Minh bá đạo nói.
Đào Anh Thy cụp mắt, không nói gì.
Đúng vậy, dì Hà đã được chôn cất rồi, nhìn lại chỉ càng thêm đau lòng thôi.
“Không có, túi của tôi và điện thoại còn ở trong phòng, tôi đi lấy đã” “Chìa khóa” Tư Hải Minh nói.
Đào Anh Thy lấy chìa khóa đưa ra, Tư Hải Minh nhận lấy, chuyển cho vệ sĩ.
Vệ sĩ đi lên cầm túi xuống cho cô.
“Về thôi.” Đào Anh Thy liếc mắt một cái, Tư Hải Minh vươn tay kéo cô qua.
Tay bị lòng bàn tay của anh năm chặt. Tay trái anh nắm lấy tay phải của cô, đồng hô nam nữa dựa vào nhau thật gần.
Cứ như đang tỏ rõ họ là một đôi.
Trên đường trở về, Đào Anh Thy im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Dây chuyền của dì Hà còn ở trong túi của cô, cô không nói cho Tư Hải Minh biết.
Cô không biết có nên nói cho anh không, cô chưa từng có suy nghĩ ỷ lại vào người đàn ông nguy hiểm này.
“Sau có việc gì không?” Tư Hải Minh hỏi.
Đào Anh Thy quay mặt tới, ánh mắt đụng phải đôi con ngươi đen nhánh của anh.
“… Ngày mai đi tới đài truyền hình” Đào Anh Thy hỏi. Nghĩ thì Tư Hải Minh có ý muốn nói lại chuyện này.
Nhưng đối với cô mà nói, chuyện này không điều tra rõ ràng, cô thê sẽ không bỏ qua.
Đào Anh Thy trở lại Minh Uyển, cô ở gian phòng kia, lấy điện thoại của dì Hà ra.
Mở nhật ký cuộc gọi để xem.
Lúc nhìn đến số điện thoại mà ngày đó dì ấy xảy ra chuyện thì sửng sốt một chút, nhìn rất quen thuộc.
Đào Anh Thy mở số điện thoại của Đào Hải Trạch trong điện thoại của mình ra so với số trong máy dì Hà.
Ngày đó chỉ có Đào Hải Trạch và dì Hà nói chuyện điện thoại, chắc là vì nguyên nhân này, Đào Hải Trạch mới bị cảnh sát gọi tới.
Tất cả mọi người đều cảm thấy Đào Hải Trạch tìm dì Hà là có mục đích, nhưng không có động cơ giết người.
Nhưng Đào Anh Thy có một loại chấp niệm, cho dù Đào Hải Trạch không có động cơ giết người vậy thì vẫn có quan hệ với ông ta.
Vì sao dì Hà gặp Đào Hải Trạch rồi liền xảy ra chuyện? Đào Anh Thy hiểu rất rõ con người của Đào Hải Trạch, hèn hạ, vô sĩ đến cùng cực.
Ai biết rốt cuộc ông ta ép dì Hà làm gì! Phải đi tra Đào Hải Trạch, dù cho cảnh sát đã bỏ đi nghi ngờ.
Dường như sợi dây chuyền bị đứt và vết cào trên gối ôm kia vẫn chưa bị bỏ quên.
Muốn điều tra Đào Hải Trạch thì nhất định phải có thủ đoạn và quan hệ, Đào Anh Thy biết rằng tự mình đi thăm dò thì sẽ không dễ dàng như Tư Hải Minh đi.