Một Thai 6 Tiểu Bảo Bảo - Tổng Tài Daddy Bị Tra Tấn

Chương 441: Đi tìm Tư Hải Minh



Nhưng cô phải đi tìm Tư Hải Minh để nói ra nghỉ ngờ của mình ư? Cô vẫn luôn kiêng kị và sợ hãi.

Đào Anh Thy nghĩ về thái độ gần đây của anh với cô, nhất là trong chuyện của dì Hà, dường như.

không giống với trước kia.

Cho nên có thể nói rõ ràng chuyện này, nhờ anh đi giúp đỡ không? Ánh mắt Đào Anh Thy rơi và cổ tay mình, quyết định đứng dậy đi tìm Tư Hải Minh.

Phòng bên cạnh chính là phòng của Tư Hải Minh.

Cô nhớ kĩ lúc mình đi vào phòng, Tư Hải Minh cũng vào phòng của anh Đào Anh Thy gõ cửa, bên trong không có tiếng động, không nghe thấy sao?

Cô khẽ đấy cửa ra: “Anh Hải Minh? Anh Hải Minh?” Đào Anh Thy bước vào, đứng ở cửa phòng ngủ, kêu to: “Anh Hải Minh?” “Cô Thy, cậu Hải Minh đang ở trong phòng làm việc. Trợ lý Vĩ có việc tới tìm” Bào Điển nhìn thấy thì nói.

“Vậy so… tôi tới tìm anh ấy có chút việc, nếu anh ấy không có ở đây thì lát nữa tôi tới sau…

“Hản lã sẽ không lâu đâu, tôi đi nói với cậu Hải Minh một chút” Bào Điển nói, rồi quay người đi.

Đào Anh Thy nghĩ đợi lát nữa Tư Hải Minh sẽ tới cho nên cô dứt khoát ngồi ở chỗ này chờ.

Bước tới ghế sô pha, khi vừa ngồi xuống, tay đột nhiên chạm vào thứ gì đó bên cạnh, lúc này mới để ý đến chiếc áo vét mà Tư Hải Minh tùy tiện ném trên ghế sô pha.

Trong túi áo có một thứ đồ thô cứng.

Đào Anh Thy nhướn mày, lấy đồ trong túi ra.

Khi nhìn thấy thứ cô lấy ra là bình xịt trị hen suyễn, tay cô run lên, sợ tới mức bình xịt rơi thẳng xuống ghế sô pha.

Sắc mặt Đào Anh Thy trở nên tái mét Tư Hải Minh thế mà lại luôn mang thứ này bên người Vì sao? Đào Anh Thy không khỏi tự giễu, còn có thể vì cái gì chứ? Trước kia mỗi lần cô phát bệnh vì bị sự.

thô bạo của anh, đều sẽ nhìn thấy bình xịt này.

Giống như khi cô chạy trốn cùng sáu đứa nhỏ, bị Tư Hải Minh tìm thấy, anh ta đã âm thầm lấy bình xịt ra đặt trước mặt mình, nguy hiểm lúc đó đến bây giờ cô vẫn khắc ghi trong lòng Đào Anh Thy ổn định tinh thần, thần kinh căng lên, cất bình xịt vào lại trong túi áo, khôi phục dáng vẻ cũ, quay người rời khỏi phòng.

Đào Anh Thy về phòng thì vô cùng tức giận đá vào chân giường…

“A… Đào Anh Thy đau đến mức ngồi xuống đất thở hổn hến. Tay ôm chặt chân, đáy mắt lấp.

lóe nước: “Thế mà mình lại đi cầu xin anh ta giúp đỡ… Trên đời này ngoại trừ bản thân thì còn có thể tin tưởng ai chứ? Tư Hải Minh mới là kẻ không đáng tin nhất mới đúng…” Tàn nhãn, lắm mưu nhiều kế, bụng dạ khó lương, uy hiếp và ép buộc cô còn ít à? Cũng là vì gần đây tính tình Tư Hải Minh bỗng nhiên chuyển biến? Có thể cho nó có chút thay đổi, nhưng cũng không thế chứng minh Tư Hải Minh không còn nguy hiểm nữa.

Tư Hải Minh trở về phòng, không nhìn thấy Đào Anh Thy đâu, quay người đi tới phòng cách vách.

Đi vào, liền thấy Tư Hải Minh đang ngồi trên đất, tay ôm lấy chân.

“Chuyện gì vậy?” Tư Hải Minh bước lên phía trước, một phát bắt được cố tay cô Đào Anh Thy ngẩng đầu lên, nước mắt còn chưa kịp thu lại khiến cho con ngươi đen nhánh của Tư Hải Minh rung lên.

“Không sao đâu, tôi sơ ý đá phải ngón chân Đào Anh Thy vừa định đứng dậy, thân thể bỗng nhẹ đi, đã bị Tư Hải Minh bế lên, đặt ở mép giường. Nhìn thấy Tư Hải Minh đang ngồi xổm để cởi giày cho mình, cô giật mình: “Anh làm gì vậy?” “Đừng nhúc nhích” Tư Hải Minh trực tiếp cởi tất, lộ ra đôi chân trắng như ngọc.

Trước khi câu nói từ chối của Đào Anh Thy vang lên, chân cô đã rơi vào lòng bàn tay Tư Hải Minh, điều này khiến cô cứng cả người Cô kinh ngạc nhìn Tư Hải Minh, anh lại làm ra chuyện này…

Đầu ngón chân cái đả đỏ bừng, sưng lên Đào Anh Thy không ngờ lại bị nặng thế, nói cho cùng thì cũng vì người đàn ông trước mặt này mà thành.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.