Đào Sơ Tâm vuốt ve cổ áo, ánh mắt tràn đầy tự tin. Chờ đến bữa tiệc, cô ta chỉ cần ăn mặc xinh đẹp là được.
Đào Anh Thy nhận được điện thoại của Đào Hải Trạch ở đài truyền hình. Ông ta kêu cô tham dự bữa tiệc do ông ta tổ chức, địa chỉ là khách sạn lần đầu tiên gặp mặt.
Ông ta nói bữa cơm lần trước quá giản dị, cho nên tổ chức bữa tiệc lần này để bày tỏ thành ý, con trai con gái của ông ta đều sẽ trình diện. Quan trọng nhất là hôm đó có thể ký hợp đồng nhập cổ.
Ký hợp đồng nhập cổ trên bữa tiệc cũng là kỳ lạ. Chẳng qua Đào Anh Thy không quan tâm.
Thân là người ngoài không được chấp nhận, chẳng lẽ Đào Hải Trạch lại chịu cho cô đến công ty ông ta? Trong mắt Đào Hải Trạch, nhập cổ chỉ là để Tư Hải Minh thấy thôi. Đối với Đào Anh Thy, đây mới chỉ là bắt đầu.
Trong điện thoại, Đào Hải Trạch còn mời Tư Hải Minh và sáu đứa con, cho nên bữa tiệc không phải là để bày tỏ thành ý gì, chỉ vì Tư Hải Minh.
Đào Anh Thy không nói thẳng không có nghĩa là cô không biết. Sao cô có thể mời Tư Hải Minh với sáu đứa con cùng tham gia bữa tiệc?
Bảy giờ tối, Đào Anh Thy đến khách sạn. Vừa bước vào đã thấy Đào Hải Trạch vừa ra ngoài vừa gọi điện thoại. Thấy cô, ông ta lập tức đi tới: “Ba đang định gọi cho con đây. Sao con tới muộn vậy?”
“Đài truyền hình nhiều việc”
Đào Hải Trạch nhìn phía sau cô: “Con đến một mình à?” Đào Anh Thy hiểu ý ông ta: “Tư Hải Minh bận việc không tới được. Con của tôi không tiện ra ngoài vào buổi tối”
Đào Hải Trạch không giấu nổi vẻ thất vọng, nhưng không có cách nào, đành phải kêu Đào Anh Thy: “Vậy thì tiếc quá, ba còn muốn xem cháu trai cháu gái của ba. Đành phải chờ lần sau vậy.
Con vào đi.” Bước vào đại sảnh, khách đến dự có vẻ đông hơn trước kia, chắc là vì có Xa Huệ Anh. Bà ta bước tới nháy mắt với Đào Hải Trạch. Ông ta lập tức nói: “Con bé đến một mình”
“Ông nói hôm nay sẽ ký hợp đồng nhập cổ đúng không?” Đào Anh Thy không vô nghĩa với họ.
“Vào phòng nghỉ thôi” Đào Hải Trạch nói.
Đào Anh Thy đi theo vào phòng nghị, tiếp nhận hợp đồng từ tay Đào Hải Trạch. Cô lật mấy tờ, nói: “Một chút cổ phần có thể đổi lấy quyền khai phá khu Tây Nam, nếu là tôi thì tôi cũng sẵn lòng. Sau khi nhập cổ, tôi sẽ nói với Tư Hải Minh, sẽ không khiến hai người thất vọng”
Nói xong, cô đóng dấu lên hợp đồng Đúng lúc này, cửa phòng nghỉ mở ra, một người đàn ông đi vào. Anh ta mặc tây trang giày da, khí chất ngang tàng, diện mạo được coi là ưa nhìn. Anh ta ngồi xuống sofa nhìn Đào Anh Thy: “Cô chính là đứa con gái bị ruồng bỏ?”
“Con nói gì vậy?” Xa Huệ Anh giả vờ giận dữ.
Anh ta ngồi trên sofa không nói chuyện, nhưng ánh mắt nhìn Đào Anh Thy có chút trào phúng.
Đào Anh Thy rũ mi mắt, nhìn chiếc nhẫn đỉnh uốn trên ngón tay anh ta.
“Anh Anh, còn đừng để ý, thằng này nó bộc tuệch lắm. Đây là con trai ba, Đào Hải Hùng” Đào Hải Trạch giới thiệu.
“Tôi nhớ ông còn một đứa con gái.” Đào Anh Thy nói.
“Đúng, nó là Đào Sơ Tâm, nhưng chưa đến, mà cũng sắp đến rồi”
Đào Hải Trạch nói: “Ký hợp đồng xong rồi, chúng ta ra ngoài trước đi” Sau khi Đào Hải Trạch và Đào Anh Thy cùng ra ngoài, Xa Huệ Anh gọi điện cho Đào Sơ Tâm: “Đào Anh Thy nói Tư Hải Minh không đến”
“Anh ấy không đến thì con không đi. Nhưng con nghĩ có thể chờ một chút, lỡ Tư Hải Minh xuất hiện thì sao? Lúc đó con sẽ xuất hiện cuối cùng” Đào Sơ Tâm có chút khôn lỏi.
“Vậy thì chắc chắn sẽ khiến mọi người kinh diễ ” Xa Huệ Anh đắc ý, cúp điện thoại rồi đánh Đào Hải Hùng: “Con làm gì vậy? Cho dù bất mãn thì cũng đừng lộ rõ.”
“Mấy người đi làm đi, con không hứng thú, đi trước đây.” Đào Hải Hùng đứng dậy rời đi.
Xa Huệ Anh không ngăn cản. Bà ta phải chuẩn bị để nghênh đón Tư Hải Minh. Còn chưa biết Tư Hải Minh có tới hay không đây.