Một Thai 6 Tiểu Bảo Bảo - Tổng Tài Daddy Bị Tra Tấn

Chương 457: Làm lơ



“Ôi chao, xem con bé này, còn xấu hổ nữa à?” Xa Huệ Anh tiến lên, thân mật kéo Đào Anh Thy đẩy đến trước mặt Tư Hải Minh: “Anh Hải Minh đến đây, con làm bạn với anh Hải Minh đi”

Trong lòng bà ta lại nghĩ, cho dù đẩy Đào Anh Thy đến trước mặt Tư Hải Minh thì lát nữa con gái mình đến đây xinh đẹp tuyệt trần, chắc chắn có thể thu hút sự chú ý của Tư Hải Minh.

Đào Anh Thy cảm thấy khó chịu. Đối mặt với ánh mắt có thể nuốt chửng mọi thứ của Tư Hải Minh, cô lại quay mặt sang chỗ khác. Tư Hải Minh làm gì cần cô làm bạn?

Anh ta nên mau chóng rời đi mới đúng, cô cũng muốn rời đi. Cô tới bữa tiệc này trừ để ký hợp đồng, còn muốn chờ xem một chuyện khác…

“Sơ Tâm đến rồi.” Xa Huệ Anh nhìn vê phía cửa, vẻ mặt kinh diễm. Đào Anh Thy quay sang nhìn, chỉ thấy một cô gái chậm rãi bước vào đại sảnh, lễ phục váy dài làm tôn lên vóc dáng cao gầy của cô ta.

Kiểu váy hở lưng, tóc dài xõa sau lưng, khuyên tai rũ xuống bờ vai, vừa tao nhã tự tin vừa gợi cảm. Đây là con gái của Đào Hải Trạch?

Nói đúng hơn là con gái của Xa Huệ Anh, rất xinh đẹp. Hai đứa con của Xa Huệ Anh đều rất xuất chúng, nhưng không biết dưới bề ngoài xinh đẹp ấy có cất giấu mũi kim hay không?

Không ít đàn ông đều bị thu hút. Thấy con gái mình xinh đẹp đến thế, Xa Huệ Anh không khỏi mừng thầm. Người đẹp thế này, sao lại có đàn ông không thích? Khi bà ta quay sang nhìn Tư Hải Minh, lòng tự tin của bà ta bị đả kích, bởi vì Tư Hải Minh đứng nghiêng người, chẳng buồn liếc nhìn ra ngoài cửa đại sảnh, chỉ quan tâm Đào Anh Thy.

Bà ta không khỏi hừ lạnh, đó là vì cậu chưa thấy con gái tôi, không thì sẽ không thể bình tĩnh được như thế.

“Ba, mẹ.” Đào Sơ Tâm đứng bên cạnh Đào Anh Thy. Đào Anh Thy cảm giác như bị ánh sáng đâm vào mắt. Đào Sơ Tâm quay sang nhìn cô: “Em là Đào Anh Thy đúng không? Chị thường xuyên nghe ba nói đến em, xem ra sau này chị sẽ có thêm một đứa em gái, chị rất vui mừng”

Nói xong, cô ta mới đối mặt với Tư Hải Minh, trong lòng vô cùng khẩn trương. Vì ngày hôm nay, cô ta đã chuẩn bị rất nhiều, khẩn trương còn hơn cả lần đầu tiên học lễ nghi.

Tuy nhiên cô ta cảm thấy mọi sự cố gắng đều đáng giá. Trước kia cô ta chỉ có thể gặp Tư Hải Minh trên TV. Bây giờ thấy người thật, cô ta mới phát hiện trực diện với người cầm quyền của tập đoàn Vương Tân đáng Sợ Cỡ nào.

Đào Sơ Tâm kìm nén kích động, bắt đầu tự giới thiệu: “Chào anh, tôi là…

“Không đi à?” Tư Hải Minh hỏi.

Đào Anh Thy chậm nửa nhịp, nhìn sắc mặt cứng đờ của Đào Sơ Tâm, hỏi: “Hay là uống chút gì đó đi?” Đào Hải Trạch vội nói: “Đúng, Anh… Đào Anh Thy, con với anh Hải Minh… Anh Hải Minh, để tôi đi lấy rượu cho anh!” Nói xong, ông ta lập tức rời đi.

Tư Hải Minh liếc nhìn Đào Anh Thy. Đào Anh Thy nói: “Qua bên đây ngồi đi” Sau đó cô xoay người đi về phía khu nghỉ ngơi.

Tư Hải Minh lướt qua bên cạnh Đào Sơ Tâm, làm như không thấy. Đào Sơ Tâm siết chặt làn váy, nhẫn nại sự nhục nhã vì bị bỏ qua. Xa Huệ Anh nắm tay cô ta: “Cậu ta còn chưa hiểu con, chờ tiếp xúc nhiều hơn là được” “Hôm nay con ăn mặc không đẹp à?” Đào Sơ Tâm hụt hãng.

“Đương nhiên không phải. Lỡ như hôm nay cậu ta không vui thì sao? Con đừng nản lòng.” “Nản lòng bỏ dở giữa chừng không phải là phong cách của con”

Tư Hải Minh ngồi xuống sofa, Đào Hải Trạch lập tức bưng rượu tới, còn bưng cả nước trái cây cho Đào Anh Thy. Ông ta đặt xuống bàn rồi khom lưng nói: “Anh Hải Minh, mời anh dùng.”

Tư Hải Minh không nói lời nào, đặt một tay lên đồng hồ vuốt ve, động tác thong thả khiến người †a hoảng hốt.

“Đào Anh Thy, con với anh Hải Minh có gì không hài lòng thì cứ nói với ba” Nói xong, Đào Hải Trạch rời khỏi khu nghỉ ngơi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.