Ba lô rơi trên mặt đất, hợp đồng bị rơi ra, nhưng không ai quan tâm.
Đào Anh Thy chống tay lên ngực Tư Hải Minh, xúc cảm cứng rắn khiến cô muốn rụt tay lại, cứ cảm thấy nhiệt độ này sẽ làm tổn thương da thịt, nhưng nếu rút ra thì thân thể sẽ mất cân bằng ngã vào lòng anh ta.
Cô chỉ có thể miễn cưỡng cứng đờ người: “Anh làm gì vậy?” “Em không thành thật” Tư Hải Minh nắm cằm cô.
Đào Anh Thy nhíu mày: “… Tôi đã nói rôi mà, hơn nữa chuyện này suy cho cùng là chuyện của riêng tôi, nói hay không đều không quan trọng… Còn chưa dứt lời, cô chợt cảm thấy nhiệt độ trong xe giảm xuống.
“Chuyện của riêng em sao?” Tư Hải Minh lạnh giọng hỏi lại.
Đào Anh Thy mím môi. Đúng là chuyện của riêng cô, nhưng thấy Tư Hải Minh thế này, giống như cô còn dám kiên trì nói thế thì đừng hòng rời khỏi người anh ta. Cô nghĩ tốt nhất là đừng chọc giận anh ta nữa.
“Anh đã xem hợp đồng giúp tôi, cho nên cũng là chuyện của anh” Đào Anh Thy nói.
Tư Hải Minh ôm cổ cô, bá đạo kéo cô lại gân mình, môi kê sát bên tai cô trâm thấp nói: “Tôi chơi với em” Đào Anh Thy run lên. Nghĩa… Là sao? Chơi… Cái gì? Xem thấu cô hay chỉ muốn nói tới trò chơi gì đó…
Ngay khi Đào Anh Thy đang sững sờ thì mông cô bị vỗ nhẹ: “Xuống xe” Đào Anh Thy hoàn hồn, phát hiện xe đã dừng lại.
“Hay là chờ tôi bế xuống?”
“Không cần!” Đào Anh Thy ngượng ngùng nhảy xuống, sau đó xuống xe. Lúc này cô mới phát hiện mình để quên ba lô, quay lại lấy thì trước mắt không phải là biệt thự Minh Uyển, mà là một nhà hàng xa hoa. Cũng đúng, về biệt thự Minh Uyển không thể nào nhanh như thế.
Tư Hải Minh bước xuống xe, khí thế tản ra, ngay cả chung quanh nhà hàng cũng trở nên nghiêm trang.
Đào Anh Thy cùng Tư Hải Minh vào nhà hàng. Trừ nhân viên phục vụ không có vị khách nào, hiển nhiên lại bị Tư Hải Minh dọn sạch.
Người này đi ăn cơm hình như không thích có “người không phận sự.
Đào Anh Thy ngồi vào bàn ăn, thầm nghĩ mình cũng chưa ăn tối.
Cô đi thẳng từ đài truyền hình tới phòng yến tiệc. Chút điểm tâm ăn ở bữa tiệc còn chưa đủ cho cô nhét kẽ răng. Chẳng qua không biết ăn xong, anh ta có đưa cô về chung cư không đây? Nói thật, cô rất nhớ sáu đứa nhỏ…
Vừa ngồi xuống, bữa tối đã chuẩn bị xong. Nhân viên phục vụ nối đuôi nhau bưng từng đĩa thức ăn lên bàn. Thấy gà chiên, ánh mắt Đào Anh Thy hơi thay đổi, sau đó khôi phục bình tĩnh.
“Không ăn à?” Sắc mặt Tư Hải Minh vẫn sâu không lường được như thường lệ.
“À” Đào Anh Thy giơ tay lên lấy đồ ngọt xinh đẹp bên cạnh. Đút một miếng vào miệng, cô nhất thời cảm thấy điểm tâm trong bữa tiệc còn không bằng một phần mười nơi này, không khỏi nhìn Tư Hải Minh: “Anh cũng chưa ăn tối à?” “Bận” Tư Hải Minh kiệm lời.
Đào Anh Thy tin anh ta rất bận, nhưng lại xuất hiện vào những lúc không nên xuất hiện. Dù sao cô sẽ không hỏi lý do Tư Hải Minh xuất hiện trên bữa tiệc, chỉ là làm điều thừa mà thôi.
Chẳng qua rốt cuộc Tư Hải Minh biết bao nhiêu về hành động của cô? Anh ta có biết cô chuẩn bị đối phó với Đào Hải Trạch, thậm chí là mua thuộc bà chủ nhà kia không? Cô vừa gài bãy Đào Hải Trạch, vừa kiêng ky Tư Hải Minh.
Chung quy hành động kế tiếp của cô rất có khả năng sẽ chọc giận anh ta, lúc đó cô thật sự không dám tưởng tượng hậu quả…