Thấy vậy, Đào Anh Thy thật sự không đành lòng. Nhưng cổ tay bị cầm khiến cô hoàn hồn, sau đó bị Tư Hải Minh kéo ra ngoài.
Đào Anh Thy dùng sức giấy thoát khỏi tay Tư Hải Minh, nhưng anh ta cầm rất chặt, cổ tay cô suýt nữa bị gãy.
“Anh… Anh buông tôi ra! Anh làm tôi đau!” Đào Anh Thy tức giận.
“Không giãy dụa thì sẽ không đau” Tư Hải Minh lạnh giọng nói, nhưng bàn tay vẫn thả lỏng một chút.
Anh ta kéo Đào Anh Thy vào phòng mình, sau đó đóng sâm cửa phòng. Đào Anh Thy rút tay ra, xoa cổ tay để lại dấu đỏ.
Tư Hải Minh sửng sốt, câm tay cô: “Đau lắm à?” Đào Anh Thy kháng cự sự đụng chạm của anh ta, giấu tay ra sau lưng: “Không đâu.
Sắc mặt Tư Hải Minh khẽ thay đổi, nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Đào Anh Thy, kìm nén khó chịu, hỏi: “Em vẫn muốn dọn qua đó?”
Đào Anh Thy nhìn sang nơi khác: “Ba tôi chuẩn bị mua nhà ở thủ đô, nếu không mua được thì thuê nhà, tôi sống ở nhà đó hay là ở đây thì cũng đều thủ đô, không hiểu tại sao anh lại không đồng ý…”
“Không có sự đồng ý của tôi, ngay cả dưới hầm cầu ở thủ đô này cũng sẽ không có chỗ dung thân cho ông ta!” Tư Hải Minh tàn nhẫn nói.
“Tôi biết, cho nên nếu không thể ở lại thủ đô, tôi sẽ cùng ba tôi về thành phố Tấn” Sắc mặt Tư Hải Minh thay đổi, không khí trong phòng bỗng trở nên đáng sợ, lạnh lẽo đến mức khiến người ta run lên. Đào Anh Thy căng thẳng, chân nhũn ra.
“Nếu em dám đi, cả đời này em đừng hòng gặp lại con! Tôi nói được thì làm được!” Đôi mắt Tư Hải Minh tràn đầy lệ khí.
Đào Anh Thy nắm chặt tay, sắc mặt trắng bệch, kìm nén cay đắng trong lòng, vất vả nói: “Tôi biết…” Sau đó xoay người rời đi.
Vừa đến bên cửa, bỗng có một luông lực lượng ập đến từ đằng sau, đè Đào Anh Thy lên cánh cửa.
“ÁI” Đào Anh Thy kinh hô: “Anh làm gì… Ưm!” Còn chưa hỏi hết câu thì cằm đã bị giữ chặt, khuôn mặt Tư Hải Minh kề sát: “Biết cái gì? Nói tôi nghe xem?” Cằm Đào Anh Thy bị nâng lên, từ cằm đến cổ tạo thành một đường cong vừa đẹp vừa thê lương.
Cô đối diện với đôi mắt đen đáng sợ của anh ta, cố gắng nói: “… Như anh mong muốn, tôi sẽ không bao giờ gặp lại con…
“Anh Hải Minh, anh chỉ có thể đe dọa tôi bằng con. Tôi nói cho anh biết, tôi cực kỳ chán ghét điều đó!” Đào Anh Thy không khách khí hất tay Tư Hải Minh ra, mở cửa rời khỏi phòng, sau đó trốn về phòng mình đóng cửa lại, phần lưng kề sát ván cửa, liên tục thở hổn hển. Chân cô mềm nhũn, dần dần trượt xuống sàn nhà.
Không bao giờ gặp lại con…
Khóe mắt Đào Anh Thy đỏ lên. Đây chính là phong cách của Tư Hải Minh, hung ác độc địa, không cho người khác con đường sống. Nhưng Tư Hải Minh, anh thật sự làm vậy sao…
Sắc mặt Tư Hải Minh hung ác đáng sợ, cơn tức trong lòng không thể kiềm chế, trực tiếp xốc bàn trà trong phòng khách, bàn trà ngã trên mặt đất, phát ra tiếng vang lớn.
Hầu gái run rẩy: “Ông chủ…” “Cút!” Tư Hải Minh nổi giận.
Hầu gái sợ hãi bỏ chạy.
Trước bàn ăn, Đào Anh Thy và sáu đứa bé đang dùng bữa sáng.
Sáu đứa bé cầm muỗng nhỏ múc bánh pudding bơ, trông vô cùng đáng yêu. Đào Anh Thy vừa ăn vừa nhìn chúng. Nếu không được gặp con, cô phải làm sao đây?