Một Thai 6 Tiểu Bảo Bảo - Tổng Tài Daddy Bị Tra Tấn

Chương 478: Người hầu ngạo mạn



Ngoại trừ ngủ thì còn làm được gì? Nhưng trước khi ngủ, chúng có đòi mẹ không? Bà Hà của chúng bị hại chết, chúng cũng sẽ tán thành sự lựa chọn của mẹ mình thôi nhỉ?

Đào Anh Thy lấy di động, mở album ảnh, bên trong chứa đầy video của sáu đứa bé, không nhịn được cong môi. Cô câm điện thoại, gác cằm lên đầu gối. Các con sẽ thông cảm cho mẹ nhỉ…

Suốt ba ngày, Đào Anh Thy và Tư Hải Minh không gặp nhau, sáu đứa bé cũng im hơi lặng tiếng.

Nhưng cô biết Tư Hải Minh không muốn cho mình gặp con, vậy thì tốt hay xấu đều sẽ không cho cô biết đến, hoàn toàn cắt đứt quan hệ giữa cô và sáu đứa trẻ. Người hung ác như Tư Hải Minh thì cũng không có gì là lạ.

Từ sau cuộc điện thoại hôm đó, cô không gọi cho anh ta, bởi vì cô biết gọi cũng vô ích. Nếu muốn đối phó với Đào Hải Trạch thì đừng suy nghĩ lung tung nữa, tốc chiến tốc thắng. Tóm lại cô không có khả năng thay đổi ý tưởng.

Trên tầng nhà quyên uy tối cao của tập đoàn Vương Tân, Chương Vĩ gõ cửa, được cho phép mới mở cửa bước vào.

Gần đây không chỉ toàn bộ tập đoàn Vương Tân bị đặt trong băng giá mà Chương Vĩ làm thư ký hàng đầu, càng trở thành người đứng mũi chịu sào.

Mấy ngày nay, anh Hải Minh đều đắm chìm trong lửa giận, mọi người đều làm việc dè dặt, sợ chọc giận anh. Lúc này, Chương Vĩ đứng thẳng lưng, báo cáo: “Ngài Hải Minh, hôm nay cô Anh Thy đã dọn vào Hương Trà.”

Tư Hải Minh tạm dừng lại ba giây rồi tiếp tục. Chương Vĩ phản xạ đẩy gọng kính, nhưng không chạm đến mắt kính nên lại thả tay xuống: “Cho cô Anh Thy ở lại thủ đô thì tóm lại là thoải mái hơn ở thành phố Tấn cách thủ đô trăm cây số, sẽ dễ khống chế hơn. Ngài Hải Minh chắc chắn sẽ thành công”

“Cậu nói xong chưa?”

“À, tôi còn mấy cái chưa nói” Chương Vĩ khẽ gật đầu: “Đào Hải Trạch mới tới thủ đô thì đã mượn danh nghĩa của ngài để lôi kéo đầu tư, quyền nhập cổ ở khắp nơi. Ngài Hải Minh yên tâm, tôi đã âm thâm chuẩn bị hết, tất cả đều nằm trong tâm kiểm soát của ngài”

Đôi mắt Tư Hải Minh sâu thẳm khó lường: “Đâu tư thì đã sao? Có lâu dài hay không còn phải xem tâm trạng của tôi.”

Biệt thự Hương Trà nằm giữa sườn núi, sau lưng là núi non, phong cảnh trữ tình, có thể mua nhà ở đây đều là người không thiếu tiên. Đào Anh Thy đứng trên ban công nhìn phong cảnh nơi xa. Đây là ban công từ phòng của cô.

Cuối cùng cô vẫn dọn vào nơi này, Tư Hải Minh không hề có động tĩnh. Mà thực ra không cần thiết, cô cố ý muốn dọn nhà, vậy thì sẽ không được gặp sáu đứa bé, đơn giản như vậy thôi… Quan trọng hơn nữa, cô không thể để Đào Hải Trạch phát hiện cô đã xa cách với Tư Hải Minh, không thì ông ta sẽ cho rằng cô đang đùa giỡn với ông ta.

Đào Anh Thy đứng ở ban công một lát rồi xuống lầu. Vừa bước xuống bậc thang cuối cùng, chuẩn bị vào phòng khách, một người từ bên cạnh đụng trúng cô.

“ÁI” Đào Anh Thy không kịp né tránh, chậu nước trên tay người hầu đều đổ lên người cô, phần eo trở xuống bị ướt sũng.

Đào Anh Thy còn chưa nói gì thì người hầu lại giành trước: “Cô Anh Thy, cô đừng đi lung tung được không? Chúng tôi rất bận, nếu lỡ đụng chạm vào cô thì lại thành lỗi của chúng tôi.”

Nhìn người phụ nữ vô lễ này, Đào Anh Thy khẽ nhướng mày: “Cho nên cô đổ chậu nước lên người tôi là do lỗi của tôi hả?”

“Đương nhiên không phải là lỗi của tôi!”

Người hầu ngạo mạn nói: “Nếu chúng tôi không hoàn thành công việc thì ông bà chủ sẽ trách tội, mong cô Anh Thy rộng lượng tha thứ cho chúng tôi.” Đào Anh Thy lạnh lùng nhìn vẻ mặt khinh miệt của cô ta.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.