Một Thai 6 Tiểu Bảo Bảo - Tổng Tài Daddy Bị Tra Tấn

Chương 482: Cuộc gọi tới



“Hải Hùng, không phải thế, ba chỉ nhất thời hô đồ…” Không chờ Đào Hải Trạch nói xong, Đào Hải Hùng đã trào phúng xong rồi xoay người rời đi.

Đào Hải Trạch đen mặt ngôi xuống ghế: “Muốn giữ gìn gia đình thì phải nhẫn nhịn.” Đào Anh Thy cười lạnh, nếu không phải vì quyền lực và tiền tài thì ông có nhẫn nhịn không?

Chắc đã đánh nhau rồi ấy chứ. Nhưng từ đó cũng có thể thấy, cuộc sống của Đào Hải Trạch không hề thoải mái.

Bây giờ cô đã biết tại sao ông ta lại sốt ruột muốn giành được quyên khai phá khu Tây Nam, chính là vì muốn hãnh diện trước mặt ba mẹ con Xa Huệ Anh, thậm chí không cần nhìn sắc mặt họ, muốn làm gì thì làm.

Đào Hải Trạch có thể không từ thủ đoạn đạt được mục đích, nhưng ông ta sai ở chỗ không nên đụng vào di Hà. “Sao bà chủ nhà kia lại đến đây?” Cô hỏi.

“Huệ Anh kêu cô ta tới” Đào Hải Trạch nói: “Đều tại cô ta, lòng tham không đáy, không thì sao lại bị Huệ Anh phát hiện?”

“Dù sao bà ta cũng là vợ ông, tôi thấy bà ta rất để ý ông, dỗ dành chút là được.” Đào Anh Thy nói: “Hơn nữa tôi cảm thấy nếu ông còn chưa có mức tài sản nhất định thì đừng nên đụng vào hoa thơm cỏ lạ bên ngoài.”

“Chẳng giấu gì con, chính vì thế nên ba mới muốn quyên khai phá khu Tây Nam. Mặc dù hiện giờ ba đang quản lý công ty, nhưng khác nào làm công cho người ta? Anh Anh, con nhất định phải giúp ba”

“Chờ buổi tối tôi gọi cho Tư Hải Minh” Đào Anh Thy chỉ cảm thấy Đào Hải Trạch dõi trá hết sức.

“Con thông minh thế này, lẽ ra ba nên nhận con sớm hơn” Đào Anh Thy không thể nghe được nữa. Nhận sớm hơn thì cô sẽ không gặp Tư Hải Minh, không có giá trị lợi dụng, sao có thể lọt vào mắt ông ta? “Ba sắp thành lập công ty con ở thủ đô, lúc đó con cũng đi đi” “Biết rồi” Đào Anh Thy nghĩ, Đào Hải Trạch đúng là nhanh chân.

Điện thoại vang lên, Đào Anh Thy lấy điện thoại ra, cái tên trên màn hình khiến cô thất thân. Sao Chương Ví lại gọi điện thoại cho cô? Nhận thấy ánh mắt của Đào Hải Trạch, Đào Anh Thy cất điện thoại vào túi, tiếp tục dùng bữa sáng.

“Con không nghe máy à?” “Có gì đâu mà nghe? Tối hôm qua gọi điện, hôm nay lại gọi điện, trông coi kỹ càng khiến người ta không thở nổi” Đào Anh Thy cố ý giận dõi. Nói vậy, Đào Hải Trạch lập tức biết ai gọi tới.

“Chứng tỏ cậu ta quan tâm con” “Ông thấy anh ta quan tâm tôi ở chỗ nào?” Đào Anh Thy nỏi.

“Là vì Liêu Ninh sao? Còn chưa nói con không phải là con gái ruột của Liêu Ninh hả”

“Sao anh ta lại không biết? Chẳng vì tôi không phải là con gái của Liêu Ninh thì anh ta sẽ chú ý tới tôi sao? Dù gì Liêu Ninh cũng nuôi tôi. Hơn nữa Tư Hải Minh rất mưu mô, muốn cưới vợ cũng sẽ cưới tiểu thư danh gia vọng tộc có thể giúp đỡ anh ta, tôi có là gì đâu? Chẳng qua từng sinh con cho anh ta mà thôi.”

“Con đừng nản chí. Được sinh con cho Tư Hải Minh tức là con đã có cơ hội. Người khác còn chưa có cơ hội đụng vào Tư Hải Minh, huống chỉ là sinh con! Chờ ba có sự nghiệp địa vị, còn ở thủ đô, có thể giúp đỡ cậu ta thì sẽ cưới con” Đào Hải Trạch nói.

“Mong là thế”

“Con đương nhiên sẽ được như mong muốn. Cậu ta đã đồng ý suy xét quyền khai phá khu Tây Nam, con dỗ dành một chút thì càng dễ hơn. Cậu ta gọi điện thoại tới đây không chừng là muốn nói chuyện này, không nghe không được, con đi đi” Đào Hải Trạch còn sốt ruột hơn cả Đào Anh Thy.

Đào Anh Thy chần chờ một chút rồi buông đũa: “Tôi đi nghe máy” Sau đó đứng dậy rời đi.

Đào Hải Trạch suy nghĩ, hiện giờ Đào Anh Thy dám không nghe điện thoại của Tư Hải Minh, xem ra hai người thực sự thân mật.

Cô ra ngoài, chuông điện thoại đã tắt, đành phải gọi lại. Bên kia bắt máy, giọng Chương Vĩ vang lên: “Tôi quấy rầy cô hả?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.