Tư Hải Minh giống như một sếp lớn, đi đến đâu cũng khiến cho người khác phải nể phục và ghen tị với anh.
Lúc này Tư Viên Hằng đã ngồi ở đây, nhưng đáng vẻ không có chút kiêng nể gì hết, cứ tự nhiên thoải mái ngồi vào ghế sô pha, ánh mắt nhìn chäm chẩm vào khuôn mặt của Đào Anh Thy.
Khi tách cà phê thứ hai đặt vào bên cạnh Tư
Viễn Hằng, cô nghe thấy anh ta nói: “Công ty của
em dạo này đang thiếu người, cô gái này đúng là
không tệ, anh à, hay là anh giao cho em được không?”
Đào Anh Thy nhanh chóng đặt tách cà phê
xuống, trong lòng cực kỳ căng thẳng, thật ra rất
muốn hất thẳng tách cà phê vào mặt hẳn, để hắn
bớt nói nhảm ở đây đi.
Cô cũng không dám nhìn sắc mặt của Tư Hải
Minh, nhưng không khí trong phòng bỗng trở nên
ngột ngạt, khiến cô vô cùng bối rối.
“Cô có nghe anh ấy nói gì không?” Tư Hải Minh
ngước đôi mắt đen như chim ưng lên nhìn cô, ánh
mắt sâu và thâm thúy ấy như muốn nuốt chửng cô vậy.
Trong không khí ngột ngạt của căn phòng này,
‘Đào Anh Thy sẽ không ngu ngốc đến nỗi trả lời câu
hỏi của Tư Viễn Hằng đâu!
“Tôi đã ký hợp đồng với tập đoàn Vương Tân,
tôi không thể bị chuyển đi như thế được đâu?” Đào
Anh Thy nhìn Tư Viễn Hãng bãng ánh mắt tức giận:
“Nếu như anh thật sự thiếu người, thì tốt hơn hết là
anh đến quầy lễ tân xem, tôi đã được thăng chức.
lên thư ký ở đó rồi”
Ánh mắt Tư Viễn Hãng nhìn Đào Anh Thy đầy
ẩn ý, sau đó anh đứng lên: “Nếu đã như vậy thì thôi
bỏ đi, em có chuyện phải làm rồi, anh à em đi trước đây”
Anh ta nói xong lập tức đi thẳng ra khỏi phòng,
cửa đóng lại, chỉ còn lại Tư Hải Minh và Đào Anh
Thy ở trong phòng.
Ở trong phòng của Tư Minh Hải đã có một áp
lực vô cùng lớn rồi chứ nói gì là khi trong phòng chỉ
có riêng hai người
Cho nên, khi Tư Viễn Hãng rời đi, cô cũng bưng
tách cà phê lên định đem xuống,
“Cô muốn từ chức à?” Tư Hải Minh đột nhiên
nói ra ngăn cán để ngăn cản cô bưng cốc cà phê ấy lên.
Chương Vĩ đã nói với Tư Hải Minh.
Tư Hải Minh mở hộp thuốc ở bên cạnh ra, cản
vào giữa môi, bật lửa lên, lạch cạch một tiếng, như
thể nó đã động trúng vào trái tìm mỏng manh của
Anh Thy.
Khói trắng lan tỏa ra ngập tràn không khí,
khuôn mặt đẹp trai nhưng lại lạnh lùng điềm đạm
ấy lại càng khó phân biệt.
Nhưng đôi mắt đen sắc bén ấy vẫn không mờ
nhạt đi chút nào
Đôi mắt ấy như muốn nhìn thấu được trong
lòng của Đào Anh Hy.
“Sao cô không đi theo anh ta?” Tư Hải Minh
lạnh lùng hỏi, nghịch chiếc bật lửa bạc ở trên tay,
nhưng nó dường như chỉ để đấy nhanh tiến độ của
sự chết chóc nhanh hơn.
“Tôi là…nhân viên của tập đoàn Vương Tân, tại
sao tôi lại phải đi cùng một người lạ ấy? Tôi từ chức
là bởi vì… Tôi muốn rời khỏi thủ đô.”
“Không có sự cho phép của tôi, kể cả rìa của
thủ đô cô cũng không thể bước tới đâu” Khí thế của
“Tư Hải Minh lúc này vô cùng mạnh mẽ, quyết liệt
một cách bất ngờ.
“Tại sao? Tôi chỉ muốn rời thủ đô thôi mà, cũng
không có ảnh hưởng gì đến anh mà?” Đào Anh Thy hỏi.
Sau khi rút điếu thuốc là trên tay ra, Tư Hải
Minh không hút nữa, đặt lên chiếc gạt tàn ở bên
cạnh, mặc kệ cho điếu thuốc lá vẫn cháy. Một đôi
mắt đen trầm ngâm và khó đoán nhìn thẳng cô,
khiến cho cô cảm thấy có chút gì đó sợ hãi và bối rối.