Thấy Tư Hải Minh ăn mỳ, cô chăm chú nhìn sắc mặt anh, hỏi: “Thế nào? Có phải ngon lắm không?” Thật ra Tư Hải Minh chưa từng ăn thứ này bao giờ, ăn vào thấy cũng được.
Đào Anh Thy thấy anh không nói gì mà ăn miếng thứ hai, cô liên biết anh không bài xích nó, vậy là cô liên giục: “Anh ăn thêm dưa muối nữa đi!” Tư Hải Minh gắp dưa muối, bỏ vào miệng.
“Ăn cùng với mì tôm có phải là mỹ vị luôn đúng không?” Đào Anh Thy cười híp mắt hỏi.
“Cũng được.” “Tôi bảo mà!! Lần sau nếu như anh muốn ăn nữa thì tôi lại nấu cho anh ăn.” T
“..” Đào Anh Thy căn răng, tâm tư của bản thân đều bị anh nhìn thấu hết rồi!
Cô dứt khoát nói thẳng ra: “Không phải vẫn hay nói ăn của người khác rồi thì phải trả hay sao? Anh xem, tôi đã nấu mì cho anh ăn rôi, anh để tôi gặp con một lần không được sao? Nhìn một cái thôi cũng được!”
“Không được.” Đào Anh Thy thật sự muốn cướp lại bát mỳ này mài Sau đó đổ mỳ lên đầu anh tai Nhưng chung quy thì cô cũng không có cái gan đó, cô bực bội, tiếp tục ăn mỳ! Ăn xong, Đào Anh Thy cầm bát vào phòng bếp.
Tư Hải Minh thế mà ăn hết sạch sành sanh bát my.
Đào Anh Thy cầm hai cái bát đã rửa đi ra khỏi phòng bếp, nhìn thấy Tư Hải Minh đang đứng ở ban công gọi điện. Bóng hình cao lớn còn thâm sâu hơn cả màn đêm, vừa lạnh lùng lại nguy hiểm.
Đào Anh Thy đi đến chỗ ghế sofa rồi ngồi xuống, cô hy vọng Tư Hải Minh gọi xong sẽ rời đi.
Dù sao thì anh cũng không cho cô gặp sáu đứa con.
Đã làm như vậy rôi mà còn không cho gặp, đúng là tuyệt tình quá mà! Là bởi vì sự từ chối ban đầu của cô sao? Tư Hải Minh gọi điện thoại xong thì thấp giọng nói: “Tôi đi đây” Đào Anh Thy vô cùng kinh ngạc.
Cô cứ nghĩ Tư Hải Minh sẽ không đi, thậm chí còn làm gì đó với cô! Đây hoàn toàn không giống với tác phong của Tư Hải Minhl Đào Anh Thy hơi mẫn cảm hỏi: “Là điện thoại quan trọng của ai gọi đến sao?”
“Hàn Uyển”
“Hàn Uyển? Chuyện gì vậy?” Trái tim Đào Anh Thy đập bộp một cái, cô vội vàng hỏi.
“Không có gì.” Tư Hải Minh đi ra mở cửa.
Đào Anh Thy chắn trước mặt anh: “Cái gì mà không có chuyện gì? Không có chuyện gì thì giờ anh quay về làm gì?”
Đồng tử Tư Hải Minh xuất hiện ánh sáng thâm sâu, anh tiến sát lại hỏi: “Em đang mời tôi ở lại sao? Hửm?”
Môi Đào Anh Thy run lên một cái, mắt cô hơi sáng lên, đương nhiên là cô không có ý đó rồi! “Có phải là… sáu đứa nhỏ xảy ra chuyện rồi không?” Đào Anh Thy lo lắng hỏi.
Trong đôi mắt Tư Hải Minh là khuôn mặt lo lắng của Đào Anh Thy, anh thấp giọng nói: “Cho dù thật sự có chuyện thì cũng không liên quan gì đến em”
Đào Anh Thy gần như mất đi lý trí: “Tư Hải Minh, anh dựa vào đâu mà không cho tôi gặp sáu đứa nhỏ? Dựa vào đâu mà không cho tôi biết tình hình của chúng? Cái gì gọi là không liên quan gì đến tôi? Bọn chúng là do tôi sinh ra đấy!”
Con ngươi đen láy của Tư Hải Minh mang theo sự hiếu chiến, anh tiến lên từng bước một, đến gần cô hơn.
Đào Anh Thy hoảng loạn lùi về sau, lưng liền chạm vào cánh cửa, hết đường để lui, cô mở to mắt nhìn bóng đen của Tư Hải Minh ập xuống, hơi thở như sắp bị rút hết! Khi khuôn mặt tuấn tú điển trai của Tư Hải Minh sắp dán vào mặt Đào Anh Thy thì anh dừng lại, cách cô chỉ hai milimet.
“Không có sự giúp đỡ của tôi, một mình em có thể sinh được sao? Hửm?” Giọng nói trầm thấp, khàn khàn của Tư Hải Minh phủ xuống, hơi thở nóng bỏng tỏa ra như có thể thổi bay làn da cô vậy.
Nó khiến Đào Anh Thy hít thở không thông, tim đập loạn lên.
Cô muốn phản bác nhưng lại không sao cãi lại được.
Tư Hải Minh ép cô đến nỗi không có đường lui, bởi vì đó là sự thật, một mình cô không thể sinh ra được sáu đứa con, sao có thể thiếu được sự giúp đỡ của anh được?
Tư Hải Minh năm cằm cô, ép cô ngẩng mặt lên, bốn mắt nhìn nhau: “Em nên cảm ơn tôi mới phải.”
“..” Đào Anh Thy khó khăn nuốt nước bọt: “Này, anh làm như vậy có khác nào việc anh bán đứng tôi rồi lại bắt tôi phải xin lỗi
” “Tránh ra” Tư Hải Minh nhìn cô, miệng nói như vậy nhưng ngón tay thô ráp vẫn nắm chặt lấy cằm cô.
Dường như phải đổi lại là cô bảo anh tránh ra mới đúng.