Một Thai 6 Tiểu Bảo Bảo - Tổng Tài Daddy Bị Tra Tấn

Chương 510: Lại vô tình chọc giận anh rồi



Được sáu đứa con chữa trị cho khỏi rồi ư! Đào Anh Thy thu tay lại, không khách sao hỏi: “Này anh, không phải anh nói mình không dễ dàng bị nữ sắc mê hoặc hay sao?”

“Em thì khác” Tư Hải Minh hoàn toàn không có vẻ ngượng ngùng khi bị vạch trần hết bộ mặt thật.

Đào Anh Thy thay đổi tâm nhìn, cô nhìn ra vị trí của cửa số: “Đúng là vinh hạnh của tôi mà” Tư Hải Minh đưa tay qua, Đào Anh Thy muốn trốn nhưng vừa cử động đã bị sức mạnh của Tư Hải Minh giam giữ lại.

“Dậy đi được rồi đấy!”

“Không cân gấp” Tay Tư Hải Minh vòng qua cổ Đào Anh Thy, vừa hay tạo thành một vòng tròn, đầu Đào Anh Thy không cách nào chui ra được.

Đâu Đào Anh Thy không thoát ra nổi, nhưng phần bên trên cơ thể lại rộng hơn phần cổ của cô, cô kéo cánh tay Tư Hải Minh, nhưng sức mạnh ở bắp tay anh quả thật rất mạnh, khiến Đào Anh Thy không thể không từ bỏ.

“Tối qua không phải anh đã hài lòng rồi hay sao?” Đào Anh Thy trầm mặc một lúc rồi hỏi.

“Không được đi gặp con.”

“.,” Đào Anh Thy cắn răng, cuộc đời này cô chưa từng gặp người đàn ông nào như thế này cả!

Ăn xong sạch sẽ rồi cũng không cho người ta chút báo đáp gì hết: “Tôi phải dậy để đi đến đài truyền hình đây”

Nằm chung một giường với Tư Hải Minh, sao cô cứ cảm thấy khắp nơi đều nguy hiểm ấy nhỉ!

“Xin nghỉ đi” “Như thế thì không được, tôi muốn đi làm là đi làm, muốn nghỉ là nghỉ, người khác sẽ nghĩ thế nào về tôi đây?”

“Đây vốn là chuyện của em” Đào Anh Thy mở miệng nhưng lại không biết nên nói gì! Gần đây đài truyền hình không có nhiều việc cho lắm, không đi làm chắc cũng không có chuyện gì đâu…

Nhìn dáng vẻ Tư Hải Minh dùng tay giữ cổ cô lại, chắc chắn anh không hề có ý định bỏ cô ra rồi.

Thế nhưng lúc này không phải là cô nên đi tìm quần áo để mặc hay sao? Cô không có cảm giác an toàn chút nào hả?.

Thế nhưng cô mà chui ra thì không phải càng tăng thêm độ nguy hiểm à? Đào Anh Thy thấy mệt chết đi được, thật sự là cô cứ để Tư Hải Minh ôm cổ như này đi ngủ cho lành.

Ấy thế mà Tư Hải Minh lại không ngủ nữa, anh nhìn chằm chằm Đào Anh Thy điềm tĩnh nhắm mắt đi ngủ, dáng vẻ của anh vừa chăm chú lại vừa đầy sự hiểm nguy.

Làn da trắng ngân như sữa, lông mi dài như cánh bướm, đôi môi đỏ hồng, mịn màng đang mím chặt lại, tất cả khiến anh muốn tàn phá thêm một lần nữa…

Tư Hải Minh thật sự rất nhạy bén, anh bỗng nghe thấy động tĩnh ở bên ngoài.

Anh nhẹ nhàng buông cổ Đào Anh Thy ra, quay người đi xuống giường.

Bộ quần áo bị vứt ở bên ngoài, điện thoại trong đống quần áo rung lên liên tục.

Tư Hải Minh nhặt áo sơ mi màu đen lên, cầm điện thoại ra ban công nghe máy.

Giọng của Chương Vĩ truyền tới: “Bên trong khu chung cư không có ai là khả nghỉ cả, sau đó tôi đã đi điều tra nhật ký cuộc gọi gần đây của Đào Anh Thy, cô anh đã từng liên lạc với Cố Mạnh”

Tầm mắt Tư Hải Minh đang nhìn về phía xa đột nhiên trở nên rét lạnh, cả người anh toát lên vẻ thâm trầm nguy hiểm.

“Thưa anh, hôm đó ở quán bar, Đào Anh Thy và Cố Mạnh đã có tranh chấp với nhau, cuộc điện thoại này gọi đến thật sự rất kỳ quái.

Theo tính cách của Đào Anh Thy mà nói, cô ấy sẽ không truy đuổi đến cùng mà chửi mắng đối phương, còn theo tính logic thì Đào Anh Thy không nhất thiết phải gọi điện cho Cố Mạnh, hai người họ hoàn toàn là người xa lạ với nhau mà”

“Cũng tức là, người xuất hiện vào tối qua là Cố Mạnh” Không phải Tư Hải Minh đang nghi ngờ mà là đang nói một cách chắc chắn.

“Nếu nói như vậy thì Đào Anh Thy phải nhận ra được sự không đơn thuần, có mưu đồ gì đó của Cố Mạnh, sau đó cố ấy đã đi đến yêu cầu hợp tác với anh ta”

Chương Vĩ nói. Anh ta không nghe thấy giọng nói của phía đối diện thì vội vàng an ủi: “Anh đừng tức giận, Đào Anh Thy chắc là có cách suy nghĩ của riêng mình thôi.”

“Tôi có tức giận gì hay sao?” Con ngươi đen láy của Tư Hải Minh trở nên thâm trầm hơn bao giờ hết.

“…. Không có ạ!” Chương Vĩ sợ đến nỗi dù cách một cái điện thoại nhưng anh ta vẫn có thể cảm nhận được ngọn gió âm u đó truyên tới bên này, nó khiến anh ta nổi hết cả gai ốc.

Anh ta tự coi mình là kẻ ngốc luôn cho rồi! “Gửi file qua đây, file camera giám sát” Giọng nói của Tư Hải Minh trở nên lạnh lẽo, anh quay người: “Camera giám sát ở trong phòng!” Anh tắt máy, đi thẳng về phía phòng ngủ, cửa phòng đang mở.

Tư Hải Minh lặng im đứng ở cửa, con ngươi đen láy, sắc bén như mắt diều hâu nhìn về phía Đào Anh Thy không chút phòng bị, say giấc nồng kia.

Vậy mà cô lại tìm người đàn ông khác, cô coi lời anh nói là gió thoảng bên tai à? Hay là do gần đây cô sống nhàn nhã, thoải mái quá rồi?

Tư Hải Minh đi tới đó, anh tới gần người đang nằm bên trên giường. Khi gần đến giường rồi, Tư Hải Minh lại không hề làm gì hết, thế nhưng con ngươi đen láy của anh lại phảng phất ánh sáng của sự tàn khốc, đáng sợ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.