Một Thai 6 Tiểu Bảo Bảo - Tổng Tài Daddy Bị Tra Tấn

Chương 511: Ra ngoài ăn cơm



Trong giấc mộng Đào Anh Thy như cảm thấy có điều gì bất an, thân thể cô giật giật, bả vai lui vào trong chăn, chỉ lộ ra nửa bên mặt, lại chìm sâu vào giấc ngủ.

Đào Anh Thy không biết mình đã ngủ bao lâu, không cần làm việc, không quan tâm đến con cái, chỉ cần ngủ không căng thẳng là được.

Lần thứ hai thức dậy, cơ thể cô cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

Chủ yếu là không có cảm giác bị trói g ấp kiểu kia! Đào Anh Thy xoay người, bên cạnh cô không thấy bóng dáng của Tư Hải Minh Cô ngủ rất sâu, không biết Tư Hải Minh đã dậy từ khi nào, có phải đã đi rồi hay không? Cô không nghe thấy bên ngoài có động tĩnh..

Đào Anh Thy đứng dậy, thắt lưng cô như bị gấy ra vậy, nhưng ngủ đến bây giờ rồi nên cũng không phải không thể chịu đựng được.

Cảm thấy thân thể trống trơn, cô lôi bộ quần áo trong tủ ở cuối giường ra rồi mặc vào, Thay đồ xong, cô mở cửa phòng.

Vừa mở ra một kế hở, cô đã thấy bóng dáng thâm trầm của Tư Hải Minh ngồi ở trên ghế sô pha Anh không đi à? Vì sao anh còn không đi? Trong khi Đào Anh Thy đang suy tư, con ngươi đen sắc bén của Tư Hải Minh đã nhìn lại cô.

Đào Anh Thy hoàn hồn, cô đi ra khỏi phòng.

“Anh… tỉnh lúc nào thế? Tôi không biết…” Đào Anh Thy lẩm bẩm, cô phát hiện Tư Hải Minh không nói một lời nào mà chỉ nhìn cô.

Kiểu không khí im lặng là vàng này mang cho cô áp lực vô hình đè nặng.

Có loại nguy hiểm như vực sâu đang nhìn mình chăm chú…

Trái tìm Đào Anh Thy như co rụt lại, người này bị sao vậy? Lúc ngủ vẫn còn bình thường, dù có dùng chân đá vào người anh cũng không giận.

Thời điểm cô đang suy đoán, cô nghe thấy Tư Hải Minh trầm thấp mở miệng: “Cơ thể sao rồi?” Đào Anh Thy nhìn anh, không biết anh hỏi như vậy là có ý gì, nghĩ đến người trước mắt chính là đầu sỏ gây chuyện kia, cô dời ánh mắt, nói: rất khỏe.

“Ra ngoài ăn cơm” Tư Hải Minh đặt đôi chân đài của mình xuống và đứng lên, khiến cảm giác áp bách bao phủ xuống .

“À…” Đào Anh Thy chậm nửa nhịp đáp lại Cô nghĩ thầm, dựa theo phong cách bá đạo của Tư Hải Minh không phải anh nên trực tiếp khiến người ta ra cửa sao?

Còn có lòng đi ra ngoài à? Nhưng cô không nghĩ nhiều, người sâu không lường được như Tư Hải Minh há để cô có thể hiểu thấu.

Tuy nhiên giờ này còn đi ăn cơm? Dù sao trước đó cô cũng chưa ăn cơm, giờ các cửa hàng đều đóng cửa.

Nghĩ đến đây cũng đủ phát điên rồi, cô lại bị Tư Hải Minh lăn qua lăn lại đến ba bốn giờ mới được ăn! Đào Anh Thy đi theo Tư Hải Minh lên Rolls-Royce, chân trước mới vừa đi, Chương Vĩ đã dẫn người vào căn hộ của Đào Anh Thy – để giả vờ quản chết Mà Đào Anh Thy hoàn toàn không biết gì Cô và Tư Hải Minh đi ăn một bữa lớn, người ở bên trong đã sớm chờ đợi, họ như thế lâm đại địch Các món ăn ngon đã được chuẩn bị trước.

Quả nhiên, người có quyền thế, cũng giống như sở hữu một chiếc máy bay riêng, vì vậy không lý gì mà anh ta phải chờ máy bay! Đào Anh Thy ăn uống no say xong, cô đi theo Tư Hải Minh ra ngoài.

Ở trên xe, Tư Hải Minh hỏi: “Đi đâu” Đến đài truyền hình lúc này không có ý nghĩa gì, vì hai tiếng nữa là tan làm rồi.

“Trở về căn hộ” Đào Anh Thy nói: “Hay là tôi tự đi tàu điện ngầm về? Rất nhanh thôi.” Con ngươi đen của Tư Hải Minh ngưng mắt dò xét nhìn cô rất chăm chú.

Đào Anh Thy nhìn về phía ngoài cửa số xe. Cô nghĩ thầm, muốn đưa về thì đưa đi! Tôi cũng không thể phản kháng được.

Xe lái vào trong khi chung cư rồi dừng lại, Đào Anh Thy nhìn Tư Hải Minh: “Tôi xuống đây” Chào hỏi xong, cô xuống xe, xoay người đi về phía thang máy.

Cửa kính xe từ từ hạ xuống, làm lộ ra khuôn mặt góc cạnh rõ ràng của Tư Hải Minh, con ngươi đen thâm trầm của anh nhìn chăm chăm bóng đáng càng chạy càng xa kia, đến khi nhìn không thấy mới thôi.

Tư Hải Minh vẫn không đi, anh lấy điện thoại di động ra, mở phần mềm giám sát.

Bên trong chính là căn hộ của Đào Anh Thy, phòng khách chỉ lắp một cái, nhưng có thể nhìn rõ toàn bộ phòng khách.

Chỉ cần có người tiến vào, thì cho dù là con ruồi cũng có thế nhìn rõ.

Sau gần hai ba phút chờ đợi, cửa mở ra và Đào Anh Thy xuất hiện ở trong video.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.