Một Thai 6 Tiểu Bảo Bảo - Tổng Tài Daddy Bị Tra Tấn

Chương 528: Lên xe hết đi



Dứt khoát nói sang chuyện khác, thật ra là cô sợ Tư Hải Minh lại nổi giận vì cô gặp sáu đứa nhỏ, nên khó tránh đánh đòn phủ đầu: “Tôi không biết tại sao sáu đứa nó lại tới đài truyền hình, không phải là chúng đang ở trường học sao? Chúng lén trốn khỏi trường học, anh có biết nguy hiểm cỡ nào không?

Không ngờ anh lại trồng nom con cái như vậy đó…Có phải là nên nói chuyện cho ra lễ với bên phía trường học không, lúc nào cũng để con nít chạy trốn như vậy rất là nguy hiểm!” Nói bằng vẻ chất vấn nhưng giọng điệu đã thay đổi rồi.

Dù sao thì Đào Anh Thy cũng kiêng dè Tư Hải Minh, có con ở đây thì anh ta sẽ không làm gì, nhưng nếu không có bọn trẻ ở đây thì sao? “Đây không phải chọn lựa của em à? Hả?” Giọng của Tư Hải Minh trâm thấp đầy nguy hiểm.

Đào Anh Thy nhíu hàng lông mày xinh đẹp: “Anh không nghĩ đó là lỗi của tôi đó chứ?” “Tôi chỉ nhìn thấy kết quả thôi” “Anh… Đào Anh Thy muốn tranh luận nhưng ngang ngược và cố chấp của Tư Hải Minh khiến cô không thể phản bác được.

Chỉ cần đến gặp sáu đứa nhỏ thì cô đã sai rồi….

Tư Hải Minh chuyển sự chú sang bọn trẻ, giọng nói trầm xuống: “Ai cầm đầu trốn khỏi trường học?” “E…Em… Tư Thái Lâm dị dọa sợ tới mức cà lăm, nói không ra lời, nước mắt rưng rưng trong khóe mắt, trông hết sức đáng thương.

Bảo Nam đứng bên cạnh Tư Thái: “Ba ơi, là con muốn chạy tới đây!” Ánh mắt lạnh lẽo của Tư Hải Minh từ trên cao nhìn xuống: “Con nghĩ nói như vậy thì ba sẽ không phạt con à?” Bảo Nam siết chặt nắm đấm bé xíu, dùng sức của cả cơ thể, vẻ mặt không phục.

Bảo Long ồn ào: “Trốn khỏi trường là có thể được gặp mẹ!” Bảo My rưng rưng nước mắt: “Phải!” Bảo Vỹ: “Mẹ chơi với tụi con!” Bảo an chạy tới trước mặt Đào Anh Thy, nắm lấy chân của Đào Anh Thy: Mẹ ơi!” “Ba…

Nước mắt của Bảo Hân đọng trong khóe mắt, cái miệng nhỏ xíu cố kìm nén, rất đáng thương. Đường cong khêu gương mặt lạnh lùng của Tư Hải Minh căng cứng: “Người đâu!” Vừa dứt lời, vệ sĩ ở bên ngoài lập tức xuất hiện.

“Đưa nó đi” Tư Hải Minh ra lệnh.

Vệ sĩ ngẩng đầu nhìn về phía Tư Thái Lâm ở giữa bọn trẻ: “Dạ” Bước tới ôm lấy Tư Thái Lâm rồi rời đi.

Tư Thái Lâm chống cự, giãy dụa trong lòng của vệ sĩ: “Tôi không chịu! Tôi không chịu đâu! Tôi muốn chơi với Bảo Nam! Tôi muốn chơi với Bảo Vỹ! Tôi muốn chơi với Bảo Long! Tôi…” Không còn nghe rõ tiếng ở phía sau nữa, đã đi xa rồi.

Ánh mắt sắc bén của Tư Hải Minh quét bề phía năm đứa nhỏ ở trên mặt đất: “Đi” Năm đứa cùng nhìn về phía Đào Anh Thy.

Đào Anh Thy cố gắng chịu đựng nỗi chua xót trong lòng, ngồi xổm xuống đất, sờ lên khuôn mặt như sắp òa khóc: “Công việc mẹ còn chưa làm xong, các con về nhà với ba trước đi, phải ngoan ngoãn nghe lời, có biết chưa? Còn nữa, lần sau không được trốn khỏi trường học, cả ba với mẹ đều sẽ lo lắng, biết không?”

Bảo Hân tuột xuống từ trên người của Tư Hải Minh, chạy đến trước mặt Đào Anh Thy, nói với vẻ ngây thơ trong sáng: “Mẹ ơi, mẹ không thích sự dịu dàng của ba hả?” Đào Anh Thy mím môi, Tư Hải Minh ôm lấy con, trông rất dịu dàng, nhưng không liên quan gì tới cô….

Tư Hải Minh nói: “Lên xe hết đi” Bảo Hân hỏi: “Ba ơi, mẹ cũng lên xe hả?” XI Sáu đứa nhỏ lập tức trở nên vui vẻ, chạy ra mở cửa như chim cánh cụt nhỏ, lúc tới cửa thì Bảo Vỹ đi ở phía sau quay đầu lại “Mẹ ơi, tới đây nhanh lên!” Đào Anh Thy nở một nụ cười đầy miễn cưỡng, sao cô lại đi theo được? Vô tình gặp được sáu đứa nhỏ là sự may mắn của cô.

Sao cô có thể được phép lên xe chung? Lúc Đào Anh Thy rũ mắt xuống thì nghe được giọng nói trầm thấp của Tư Hải Minh: “Đứng ở đó làm gì? Không muốn à?” Đào Anh Thy sững sờ ngửa mặt lên. Chậm mất mấy giây mới hiểu được Tư Hải Minh đang nói cái gì, vì ngoài dự đoán cho nên cả cơ thể cô hơi chậm chạp.

“Tôi muốn chứ. Đợi tôi một chút, tôi tới văn phòng lấy túi xách, tôi sẽ quay lại ngay!” Đào Anh Thy cố kìm nén sự vui mừng, căng thẳng đi lướt qua người của Tư Hải Minh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.