Một Thai 6 Tiểu Bảo Bảo - Tổng Tài Daddy Bị Tra Tấn

Chương 530: Cả nhà đoàn tụ



Đào Anh Thy nhìn về phía anh, đường nét gò má anh rõ nét như được lưỡi dao dũa gọt.

Suy nghĩ vừa nãy của cô đã bị anh nhìn thấu rồi, cô đâu có biểu hiện gì ra ngoài, không phải…

Cô có thể nói xuống xe sao? Đương nhiên là không thể! Một khi cô xuống xe rồi sẽ chỉ khiến cho mối quan hệ giữa hai người càng thêm ồn ào bế tắc hơn.

Lúc đầu cô vì báo thù cho dì Hà mà buông bỏ sáu đứa con của mình. Trong lòng cô rất rõ cô không thể nào thật sự buông bỏ các con được.

Các con mà máu thịt dứt ra từ trên người cô, sao cô có thể tuyệt tình như vậy được.

Chẳng qua là Tư Hải Minh muốn cô đi đến biệt thự Minh Uyển ăn cơm, nhưng cưỡng ép bắt buộc nhiều hơn…

“Mẹ không xuống xe đâu!” Bảo Vỹ nhạy cảm ôm lấy cổ của Đào Anh Thy.

Những đứa trẻ khác cũng bám víu lấy mẹ của chúng, sợ đến nỗi sắp khóc rồi.

Đào Anh Thy cười, nhéo vào gương vừa mặt nhỏ nhắn vừa đầy ắp thịt của Bảo Vỹ và Bảo My, sau đó nói: “Mẹ không xuống xe đâu, chẳng phải chúng ta phải đi về nhà cùng với nhau sao?” “Về nhà!” Bảo Vỹ rất vui vẻ, hôn lên cổ của Đào Anh Thy.

Cổ của Đào Anh Thy rất nhạy cảm, cô né tránh rôi bật cười ra tiếng: “Yên nào, yên nào…” “Mẹ cùng đi về nhà!” Bảo Long reo hò.

“Ừ..” Bảo My.

“Buổi tối con muốn ngủ cùng với mẹ!” Bảo Hân quấn quýt lấy mẹ mình: “Còn với cả ba nữa!” “Đúng vậy!” Bảo An rất tán thành, dùng hết sức gật đầu.

Bảo Nam sợ mình bị lọt xuống, bởi vì cậu bé đang ngôi trên đùi của ba mình: “Con cũng muốn ngủ cùng với ba mẹ!” Đào Anh Thy nở nụ cười gượng gạo, cô không biết về đến biệt thự Minh Uyển sẽ như thế nào nữa.

Ngay cả ngủ cũng nói lên rằng không biết tối hôm nay cô phải ngủ ở nơi đâu nữa? Cô không nghĩ đến những điều khác mà chỉ muốn tối hôm nay có thể ngủ cùng sáu đứa con của mình rôi ôm lấy các con, nghĩ như vậy khiến cho Đào Anh Thy hạnh phúc không thể nào diễn tả được.

Đào Anh Thy nở nụ cười rồi ngước đôi mắt lên, cô bất ngờ va vào đôi mắt đen sâu thăm thắm của Tư Hải Minh. Ánh mắt ấy khiến nụ cười của cô trở nên cứng đờ.

Ngay sau đó cô nghiêm túc nhìn sang hướng khác.

Trong biệt thự, chiếc xe tiến vào bên trong.

Cùng lúc đó, Đào Hải Trạch cũng bước từ trên xe xuống. Ông chỉ nhìn thấy tài xế nên hỏi: “Đào Anh Thy đâu?” “Cô Anh Thy đi đến biệt thự Minh Uyển rồi ạ, sáng ngày mai không cần đến đón. Cô ấy bảo tôi quay về” Tài xế nói.

“Cậu chắc chắn con bé đi đến biệt thự Minh Uyển không?” Đào Hải Trạch nói.

“Chắc chắn ạ, anh Hải Minh đi đến đài truyền hình, cô Anh Thy ngồi lên xe của Tư Hải Minh rồi rời đi. Chắc chắn cô ấy đi đến biệt thự Minh Uyển” Người tài xế nói.

Đào Sơ Tâm đi từ trong hòn non bộ ở bên cạnh ra và đúng lúc nghe thấy lời nói này của người tài xế, vẻ mặt của cô ta trở nên lạnh lẽo.

Sáng mai không cần đón, điều này chẳng phải có nghĩa là Đào Anh Thy sẽ ở lại biệt thụ Minh Uyển sao? Còn chưa kết hôn mà ngày nào cũng đứa đến tận cửa, vội vàng hấp tấp như vậy sao? Thật đúng là vô liêm sỉ! Cô ta đi ra ngoài, khi đi qua người Đào Hải Trạch thì nói: “Có một đứa con gái như vậy chắc ba rất có cảm giác thành công nhỉ?” “Sơ Tâm, con không được ăn nói linh tinh như vậy. Ba luôn coi con và Hải Hùng là con ruột của mình!” Đào Hải Trạch sửa lời nói cho cô ta.

Đào Sơ Tâm khinh thường quay người rời đi.

Đào Hải Trạch nhìn bóng dáng của Đào Sơ Tâm. Ông suy nghĩ, quả nhiên Đào Anh Thy nói đúng. Đào Sơ Tâm dù thế nào đi nữa cũng không phải là con gái ruột của mình, có thế nào thì cô ta cũng không thể thân thiết được.

Trong biệt thự Minh Uyển. Sau khi Đào Anh Thy đến, mọi người cùng ngồi ăn cơm với nhau.

Trước bàn ăn, suy nghĩ của Đào Anh Thy luôn đặt lên sáu đứa con của mình. Cô nhìn các con há cái miệng tròn xoe tự đút cơm cho mình ăn, trái tim thiếu nữ dâng trào, lan tỏa nảy sinh. Đã rất lâu rồi cô chưa nhìn thấy hình ảnh đáng yêu như vậy.

Cô nhìn chằm chằm vào sáu đứa con, khiến cho cô ăn không được bao nhiêu cơm tối.

Nhưng không sao cả, chỉ cần sáu đứa con ăn ngon là được rồi.

Sau khi ăn cơm xong, Đào Anh Thy đi ra bên ngoài chơi đùa cùng sáu đứa con của mình.

“Mẹ ơi, truyền qua bên này, truyền qua bên này đi!” Bảo Long tràn đầy sức sống.

Đào Anh Thy đặt quả bóng Ị” xuống chân: “Bắt lấy nè Cô đá quả bóng đi, nghiêng người đi.

Quả bóng lăn đến bên cạnh Bảo Long.

“AI” Bảo Long giơ bàn tay nhỏ bé đuổi theo, đôi chân ngắn quơ quơ. Nhưng cậu bé vẫn chậm một bước, quả bóng lăn đã lăn về trong bụi cây rậm rạp.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.