Một Thai 6 Tiểu Bảo Bảo - Tổng Tài Daddy Bị Tra Tấn

Chương 539: Tai nạn rồi



Xe trượt ra ngoài, dừng lại giữa đường.

Đào Anh Thy vất vả giữ cơ thể ổn định, bỗng chuông điện thoại cô vang lên.

Nhìn tên người gọi đến là Tư Hải Minh, Đào Anh Thy nhanh chóng mở điện thoại lên nghe, cầu cứu anh: “Anh Hải Minh…”

Còn chưa nói xong, bên tai cô nghe thấy tiếng gọi hốt hoảng của người lái xe: “Cô Anh Thy!” Đào Anh Thy theo bản năng ngẩng đầu lên liền thấy xe của Tư Triều Vũ như nổi điên chạy tới, dù cô đã chuẩn bị kĩ càng ngồi cố định một chỗ nhưng va chạm mạnh vẫn khiến đầu cô đụng vào kính xe: “bịch” một tiếng.

Đầu Đào Anh Thy bị đụng đau ong lên, tay thả lỏng làm điện thoại rơi.

“Đào Anh Thy?” Trong điện thoại truyền tới giọng nói gấp gáp của Tư Hải Minh.

Đào Anh Thy muốn nhặt điện thoại nhưng cơ thể dường như không còn chịu sự điều khiển của cô.

Từ xa, xe lớn không kịp xử lí, lao thẳng đâm về phía xe của Tư Triều Vũ, xe của Đào Anh Thy theo quán tính bị đẩy ra ngoài.

Trong thời khắc sống còn ấy, xe lớn dù thẳng phanh từ xa nhưng do quán tính thì người tài xế cũng không thể cho xe phanh kịp lúc.

Nó trực tiếp ép hai chiếc xe của Tư Triều Vũ và Đào Anh Thy đụng vào tường chăn đường, tường chắn nhanh chóng nứt tạo ra khe hở.

Nắm chặt ghế lái phía trước, Đào Anh Thy mở mắt quan sát, cô cảm thấy tuy bản thân may mắn sống sót, không bị thương nặng nhưng cũng hồn vía lên mây. Cô chưa hoàn hồn nhìn tài xế ở phía trước: “Lý Ba à, anh sao rồi? Lý Ba” Lái xe đã hôn mê, đầu anh ta gục lên tay lái, không rõ mức độ nghiêm trọng thế nào.

Mà bên ngoài là xe của Tư Triều Vũ đứng mũi chịu sào bị xe lớn trực tiếp đâm, hơn nữa bị kẹp ở giữ xe của Đào Anh Thy và xe lớn khiến cho nó bị biến dạng, còn Tư Triều Vũ ở bên trong đã bất tỉnh.

Đào Anh Thy nhìn ra ngoài cửa sổ xe.

Thông qua tấm kính vỡ, cô thấy được tình trạng giao thông hỗn loạn, xe kẹt cứng, dòng người hoảng sợ.

Bên tai truyền đến tiếng tường xi măng nứt, càng ngày càng lớn.

Tim Đào Anh Thy như ngừng đập, cô nhìn sang bên cạnh, vách xi măng đổ xuống “âm” một tiếng rơi trên mui xe.

“Am Đào Anh Thy kinh hoảng co người rụt xuống ghế, toàn thân cô không ngừng run rẩy.

Trần xe lại bị nện xuống, không gian trong xe càng bị thu hẹp.

Chịu kinh hoảng cũng như các cơn va đập liên tục như thế, sắc mặt Đào Anh Thy trắng bệch, cô bắt đầu thấy khó thở, sức lực cạn kiệt Điện thoại cách đó không xa nhưng cô vẫn không thể với tay đến, huống chi nghĩ đến việc bản thân có thể bò ra ngoài.

Cô thở dốc, xem ra dưới tình huống bình thường cũng không thoát được.

Cửa xe đã biến dạng lại bị xe của Tư Triều Vũ đè, trân xe bị đá rớt lõm xuống, bốn phía đều bị vây. Đào Anh Thy hoàn toàn bị nhốt.

Sức lực bây giờ dồn vào việc hô hấp, vô cùng khó chịu.

Làm sao bây giờ? Cô phải chết sao? Không được, cô không thể chết, sáu đứa con của cô còn nhỏ như vậy. Cô không muốn…

Ý chí sống sót trong người Đào Anh Thy trỗi dậy mãnh liệt, cô dùng sức đẩy cửa xe nhưng chốc lát, sắc mặt cô đã tái nhợt.

Đào Anh Thy tuyệt vọng ôm ngực, mỗi một giây trôi qua cô càng cảm thấy dày vò hơn. Cảm giác ngạt thở ngày càng nhiều, không cách nào thoát được, cô sẽ chết ngạt mất.

Trong đầu tràn về bóng ma tuổi thơ khiến nước mắt tràn mi.

Tại sao cứ bám lấy cô? Tại sao vậy? Cô muốn sống cuộc sống bình thường, cô muốn được tự do…

Là Đào Hải Trạch, cô muốn giết ông ta! Cô hận không thể băm ông ta thành trăm mảnh.

Cô còn chưa làm gì đã phải chết ư? Nếu cô chết thì sao cô có thể đối diện với dì Thu đã chết thảm đây.

Cô không cam tâm… Cô sắp sụp đổ rồi…

“Ha ha… Ha ha… Ha ha..” Không khí trong xe sắp hết, Đào Anh Thy càng ngày càng khó thở, mỗi lần thở ra tựa như nó là một hơi cuối cùng.

Đào Anh Thy mềm nhữn tựa vào cửa xe, ánh mắt nhìn lên trần xe dần tan rã, thầm kêu… Cứu tôi, tôi không muốn chết…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.