Một Thai 6 Tiểu Bảo Bảo - Tổng Tài Daddy Bị Tra Tấn

Chương 562: Quan hệ không đơn giản



“Em nghĩ như vậy sao? Đối với em thân thể còn quan trọng hơn tình cảm sao?” Tư Viễn Hằng tiến lên nắm lấy cổ tay Đào Anh Thy.

Đào Anh Thy giật mình, đau đớn trên cố tay khiến cô khẽ cau mày.

Ánh mắt Tư Hải Minh dừng lại trên chiếc vòng tay ở cổ tay, ánh mắt thất thần: “Khó trách lúc đó em không muốn đeo những thứ mà anh tặng…

Cô chịu đựng nỗi đau xót trong nội tâm nói với Tư Viễn Hằng: “Tôi là người phụ nữ của Tư Hải Minh, đã sinh cho anh ta sáu đứa con, anh biết tôi sẽ nghiêng về ai”

“Em hiểu được phương thức này là cái gì sao? Sao em có thể cãi nhau với anh rồi đến quán bar say xỉn, còn cùng với người đàn ông khác… Tư Viên Hằng kìm nén cảm xúc trong lòng, căn chặt hàm răng, thở hồng hộc.

Đào Anh Thy nhằm mắt lại, vì sự xúc động của mình mà trả giá lớn sao.

Mở mắt, trong mắt chỉ còn lại lý trí: “Mặc kệ là nguyên nhân gì, hậu quả như thế nào, một khi đã xảy ra rồi, tôi và anh… không có khả năng quay lại nữa.”

“Là không có khả năng, hay là em không muốn?” Đào Anh Thy không hiểu lời nói của Tư Viễn Hằng, ngẩng mặt lên nhìn anh ta, chẳng lẽ anh ta vẫn còn muốn ở bên cô sao? Muốn ở bên một người phụ nữ ngày ngày ngủ cùng một người đàn ông khác, sinh cho người ta sáu đứa con sao? Nhưng mà, những lời này, cô không dám nói ra.

Cô phải tuyệt tình, không thể vương vấn không dứt ra được! “Thật xin lỗi Tư Viễn Hằng, tôi không thể” Đào Anh Thy vô lực gục đầu xuống.

Tư Viễn Hằng u ám nhìn cô, bàn tay đang nắm cổ tay cô run lên: “Em chẳng qua cũng như vậy thôi.” Sau đó lập tức buông tay cô ra.

Đào Anh Thy cúi đầu, từ cổ tay truyền đến cơn đau nhè nhẹ, giống như không phải là nỗi đau thể xác, mà là nỗi đau do Tư Viễn Hằng truyền đến…

Nhưng cô không hối hận khi đã làm như vậy.

Hai người đã nên trở thành người xa lạ từ lâu rồi…

Đào Anh Thy hít sâu một hơi, ngẩng đầu xoay người, tầm mắt lướt qua chỗ rẽ phía trước, chỉ thấy một làn váy lướt qua.

Là ai ở đó… Đào Anh Thy đi qua đó, chỉ nhìn thấy người phục vụ đang đứng ở ngoài cửa ghế lô.

Đào Hải Trạch hỏi: “Ba đang định đi tìm con, làm sao mà lâu vậy? Thấy không thoải mái chỗ nào sao?” Đào Anh Thy ngồi xuống, nói: “Không sao, tôi đi gọi điện thoại thôi” Nói xong lấy điện thoại ra bấm.

“Anh Thy à, ăn chút gì đi, đừng ham chơi quá, đến lát nữa lại đói bụng” Đào Hải Trạch nói.

“Ừm” Đào Anh Thy hờ hững đáp một tiếng.

Đào Hải Trạch thấy cô nghịch điện thoại, không có ý muốn nói chuyện với ông ta, quay sang trò chuyện với Cố Mạnh: “Chú nghe nói công ty Lý Tân có khách hàng mới phát triển, là một công ty ngoại thương? Có đáng tin cậy không?”

“Ban đầu lấy ít hàng, sau này nếu không có vấn đề gì thì phát triển thành khách hàng lâu dài cũng không thành vấn đề. Công ty trước đây đã hợp tác cũng rất, nhưng giá cả cao quá, cháu nghĩ nếu chất lượng đều giống nhau vậy tại sao không chọn nơi có giá cả thấp hơn chứ? Hơn nữa công †y kia còn xuất khẩu hàng, hẳn là sẽ không có vấn đề gì” Cố Mạnh nói.

“Tên là gì?” Đào Hải Trạch trầm ngâm nói.

“Công ty thương mại Hải Tỉnh” “Được, về nhà chú sẽ xem xét. Đỡ phải luôn bị một công ty kiềm chế, nhiều công ty cùng cạnh tranh, vậy thì chúng ta sẽ có lợi” Đào Hải Trạch nói.

“Phải” Trong lúc bên này đang nói chuyện, Đào Anh Thy hoàn toàn không có hứng thú mà nghịch điện thoại, thỉnh thoảng lại ăn một chút gì đó.

Đào Sơ Tâm nhìn thấy Đào Anh Thy, trên mặt đoan trang, nhưng trong ánh mắt lại có không ít ý khinh thường. Muốn suy đoán tâm tư trong lòng của Đào Anh Thy.

Như vậy mà cô lại có thể thản nhiên nghịch điện thoại di động, rõ ràng trước đó cô đã nói chuyện với người đàn ông kia mà.

Đúng rồi, Đào Anh Thy gọi anh ta là “Tư Viễn Hằng”, họ Tư, họ Tư ở thành phố, người đàn ông thoạt nhìn có vẻ cao quý, ngoại trừ nhà họ Tư mà cô ta biết ra, thì không còn người nào khác.

Cho dù tạm thời không biết người nọ là ai, người có mắt đều có thể nhìn ra quan hệ giữa Đào Anh Thy và người đàn ông kia không hề tâm thường.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.