“Đừng có níu mẹ nữa, mẹ đi ngay đây.’ Đào Anh Thy chỉ nghĩ là Bảo Hân muốn cô qua chơi cùng, có lẽ là một mình ba thì không đủ! Tới phía dưới đu dây, bàn tay nhỏ nhắn của Bảo Hân vỗ vỗ nệm, nói: ‘Mẹ ơi, mẹ ngôi đi!”
Đào Anh Thy quay qua nhìn Tư Hải Minh, sau đó ngồi xuống xích đu, mà Tư Hải Minh đứng phía sau thì cảm thấy là lạ…
“Mẹ ơi, để ba kéo đẩy xích đu cho mẹ, chơi rất vuil” Đôi mắt to của Bảo Hân lóe sáng lên: “Lắc nào lắc nào, mẹ sẽ vui vẻ, mẹ mà vui vẻ thì sẽ thích ba nè! Cố lên!” Nói xong, cô bé chạy đi nhanh như một làn khói.
“..” Đào Anh Thy nhìn mà trợn mắt há hốc mồm.
Khi cô còn chưa hoàn hồn lại thì đu dây đã bắt đầu đung đưa.
Tất nhiên cô sẽ không ngốc đến tưởng rằng đu dây tự lắc lư, mà chắc là có người ở phía sau đẩy.
Loại không khí vi diệu đến không bình thường này khiến Đào Anh Thy vội đứng phắt dậy, không muốn chơi nữa.
Nhưng vừa đứng dậy thì trên vai trâm xuống, là Tư Hải Minh hơi dùng sức ấn cô ngồi xuống lại.
“Em sốt sắng cái gì?” Giọng Tư Hải Minh trâm thấp như rít qua kẽ răng: “Đừng lãng phí tấm lòng của con gái chứ”
“Tấm lòng gì chứ? Là anh dạy đúng không?” Sắc mặt Đào Anh Thy không được tự nhiên hỏi.
“Em không muốn sao?”
“… Tôi không nói.” Đào Anh Thy nhìn về phía nơi xa, nói: “Mấy chuyện này anh đừng có dạy cho tụi nhỏ! Con bé biết đủ nhiều rôi. Khi vừa mới vào trường học thì đã tặng hoa hông cho toàn bộ đám bé trai trong lớp, làm cho những bé trai đó đêu bảo vệ cho con bé. Mặc dù có thể xem như là một chuyện lý thú, nhưng cũng đừng có như vậy mãi chứ? Khi họp phụ huynh, mấy nhà khác cũng nói…”
Tư Hải Minh nhíu mày: “Đúng là không tốt” Đào Anh Thy cho rằng Tư Hải Minh cũng có ý tưởng dạy con giống như cô, ai ngờ sau đó lại nghe Tư Hải Minh nói: “Con gái của tôi, bọn họ không xứng.
“.” Khóe miệng Đào Anh Thy co quắp, sao cô lại cảm thấy Tư Hải Minh có tư duy giống như cô được chứ! “Bảo Nam, đừng để lộ bình trà nhỏ của con ra!” Tư Hải Minh trầm giọng xuống.
Đào Anh Thy ngẩng đầu nhìn lại, đưa tay vỗ trán, đúng là bình trà nhỏ…
Bảo Nam chơi đến quá nhập tâm, quần tụt xuống, không ngừng kéo quần, khuôn mặt nhỏ nhắn bởi vì dùng sức mà đỏ bừng lên.
Bảo Vỹ chạy tới, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, hỏi: “Ba, mẹ, tại sao anh trai lại có bình trà nhỏ? Con cũng muốn có!” “.” Tư Hải Minh, Đào Anh Thy.
Thứ đồ này, sinh ra không có thì chính là không có…
Chơi gần hai giờ mới về tới.
Sáu đứa nhỏ được người giúp việc dẫn đi tắm rửa, Đào Anh Thy cũng muốn trở vê phòng tắm rửa.
Chơi đến toàn thân đều là mồ hôi.
Vừa muốn đi về phòng của mình thì bị Tư Hải Minh nắm lấy cổ tay, lôi đến phòng của anh! “Anh… Anh buông tôi ra!”
Đào Anh Thy bất mãn, muốn tránh thoát khỏi tay anh nhưng tay của Tư Hải Minh như là gông cùm xiềng xích, không thể động đậy.
“Tắm ở đây đi” “Quần áo của tôi ở bên kia!” Mục đích của anh còn có thể lộ liễu hơn nữa được không? Không phải là muốn tắm chung sao? “… Tôi không tiện…”
“Em muốn cùng tắm? Đúng không?” Trong tròng mắt đen của Tư Hải Minh ẩn chứa sự gian xao.
Đào Anh Thy khẽ nhếch miệng nhỏ, trên mặt lập tức đỏ ửng lên.
“Quần áo ở bên trong.” Tư Hải Minh buông tay cô ra, quay người đi tới chỗ cửa, trực tiếp khóa cửa lại “… Anh khóa cửa làm gì?” Đào Anh Thy không hiểu.
“Đề phòng bọn nhỏ.” … Đào Anh Thy xám mặt lại.
Người nên phòng nhất thì hẳn là anh mới đúng đó! Đào Anh Thy vào phòng tắm, đúng là bên trong có để sẵn áo ngủ của cô.
Người này có chuẩn bị từ trước rồi! Nhưng mà anh biết mình không tiện, cũng không đến mức sẽ làm chuyện quá đáng.
Nhưng loại chuyện này, sao có thể nói trước được chứ? Tựa như ở bên cạnh một con dã thú đã ăn no thì không cần đề phòng nữa hay sao? Chắc chắn sẽ không, bởi vì thú tính! Đào Anh Thy đứng dưới vòi sen tắm gọi không bao lâu thì cửa phòng tắm bị kéo ra.