Đúng là chỗ trước kia cô và Tư Hải Minh từng ăn cơm.
Ông chủ nhận được tin tức thì lập tức chạy từ trên lầu xuống, như đang gặp đại địch, eo cong 90 độ, ngạc nhiên nói: “Ngài Hải Minh, ngài muốn bao hết phòng không ạ?”
Hoàn toàn không quan tâm bên trong còn có những người khác đang ăn cơm.
” Ông chủ lập tức gọi giám đốc tới hỏi, biết số ghế số bàn thì dựa theo quá trình bình thường, tự mình dẫn Tư Hải Minh và Đào Anh Thy tới bàn.
Sau khi đi vào bàn, hai người ngồi xuống.
Đào Anh Thy rất hào phóng nói: “Muốn ăn gì cũng được, gọi đi nào” Tư Hải Minh nhìn Đào Anh Thy một cái, đôi mắt đen nhánh thâm thúy mang theo tính xâm lược nguy hiểm.
“Gọi món đi, gọi món đi” Đào Anh Thy cười gượng, đầu vùi vào thực đơn.
Người đàn ông này có phải có ý khác không thế? Ăn xong cô sẽ dứt khoát về chung cư.
Không đúng, về chung cư cũng không thoát được.
Ôi ôi ôi
Gọi món ăn.
Đào Anh Thy nhìn chằm chăm thực đơn, lợi của cô còn hơi đau, hiện tại cảm thấy rất sợ những món ăn này
Không phải cơ hội tốt để mời khách ăn cơm
Gọi xong món, hai người bắt đầu chờ đồ ăn lên.
Đồ ăn của Tư Hải Minh nên nhà hàng hoàn toàn không dám làm chậm.
Cho dù khách khác tới trước cũng phải nhanh chóng làm cho Tư Hải Minh, không dám chậm một phút một giây nào.
Đào Anh Thy không dùng bữa, uống nước và canh tổ yến trước mặt, lợi không đau nên cô uống từ từ.
Dứt khoát chọn cho mình ba món.
Tư Hải Minh nhìn cô.
Đào Anh Thy cảm nhận được ánh mắt sắc bén không thể bỏ qua, ngẩng đầu yếu ớt nhìn Tư Hải Minh một cái: “Làm gì thế?” Hỏi xong thì tiếp tục cúi đầu ăn canh. Lúc đang thong thả ung dung ăn canh, một bàn tay tà ác đã đưa về phía này: “AI” Cả người Đào Anh Thy run lên, nhíu mày, nuốt đồ ăn trong miệng xuống, muốn hất bàn †ay trên đùi xuống.
Mà lòng bàn tay Tư Hải Minh lại siết chặt, càng ngày càng níu chặt hơn.
Đào Anh Thy không vui, vừa hoảng hốt vừa bất đắc dĩ với hai mắt thâm thúy của Tư Hải Minh, người này ăn cơm cũng không để yên sao?
“Thích ăn món này như vậy sao?” Giọng nói Tư Hải Minh khàn khàn.
Bầu không khí nguy hiểm làm Đào Anh Thy không chỗ để ẩn nấp: “Ừm”
“Lúc trước ăn rồi sao?”
“Ăn…ăn ở nơi khác rồi” Đào Anh Thy có thể nói chưa từng ăn sao? Chưa ăn mà gọi nhiều như vậy à? Lúc cô nói xong, tay Tư Hải Minh buông cô ra, bắt lấy mông cô dưới chiếc ghế, sau đó kéo về phía anh.
*.* Đào Anh Thy ngẩn ra, một bàn tay của anh đã kéo được cả người cô, cho dù kéo cô đang ngồi trên ghế nhưng cũng cần sức rất lớn.
Nhưng nghĩ đến chút sức lực này và tay không xé áo thì không tính là gì
Bây giờ nhớ lại mà trong lòng vẫn còn sợ hãi
Ghế của Đào Anh Thy kéo đến bên cạnh Tư Hải Minh mới dừng lại.
Chỉ cần khuỷu tay cô động đậy một cái là có thể đụng phải Tư Hải Minh.
Ăn cơm mà dựa gần như vậy làm gì chứ…
Lúc cả người cứng đờ, bóng đen kia đã bao trùm lấy cô, hoàn toàn không cho cô cơ hội chạy trốn
Hơi thở Đào Anh Thy cứng lại, lúc môi mỏng cách miệng nhỏ của cô chỉ có một milimet, ngoài cửa vang lên tiếng nói chuyện: “Xin hỏi ngài Hải Minh ở bên trong sao?”
Đào Anh Thy kinh hãi vội quay mặt đi, đẩy Tư Hải Minh ra, sau đó quy củ ngồi thẳng người, đỏ mặt, giống như có tật giật mình.
Tư Hải Minh bị quấy rầy chuyện tốt nên sắc mặt cực kỳ lạnh.
Sau khi Đào Anh Thy ổn định lại mới phản ứng lại, hình như giọng nói vừa rồi rất quen…
“Tôi có thể đi vào không? Tôi là chị của Đào Anh Thy”
Đào Anh Thy lắng lặng nghe giọng nói của người bên ngoài cách một cánh cửa, Đào Sơ Tâm? Sao chị ta lại ở đây? Không vào được, chắc là bị vệ sĩ ngăn lại bên ngoài.
Đào Anh Thy nhìn sắc mặt của Tư Hải Minh, lạnh như băng.
“Hai ngày trước Đào Anh Thy đã gọi điện thoại cho Tư Viễn Hãng, tôi muốn biết rốt cuộc em ấy nói chuyện gì mà có thể khiến Tư Viễn Hằng không nhượng bộ như vậy” Giọng nói của Đào Sơ Tâm truyền vào.