Trong lòng Đào Anh Thy dâng lên cảm xúc ấm áp, những khó khăn bao năm nuôi nấng bọn nhỏ, bây giờ đều cảm thấy vô cùng xứng đáng, cô vuốt ve khuôn mặt tròn bụ bẫm của mấy đứa nhỏ: “Ừm
Hôm qua bôi thuốc lên bây giờ đã không còn đau nữa rồi, hôm nay và ngày mai sẽ nhanh khỏi thôi.”
“Tất cả lùi ra sau nào” Tư Hải Minh nhắc nhở.
Sau đứa nhỏ vội vàng lùi ra sau, cẩn thận không đụng vào mẹ.
Đào Anh Thy hỏi với giọng căng thẳng: “Anh có biết bôi thuốc không đó?” Không phải do cô đa nghỉ mà là cô không thể quên hình ảnh chiếc giày thê thảm kia.
Tư Hải Minh đẩy cảm cô, nói: “Đừng có thách thức năng lực của một người đàn ông, đặc biệt là vẽ phương diện nào đó, há miệng” “..’ Đào Anh Thy.
Bảo Vỹ học làm theo: “Mẹ, a..”
Đào Anh Thy há miệng, sáu đứa nhỏ cũng bắt chước làm theo, há cái miệng nhỏ nhản tròn tròn của mình, vô cùng đáng yêu.
Tư Hải Minh kiểm tra vị trí lợi, đã đỡ hơn rất nhiều so với hôm qua rồi Tư Hải Minh dựa theo cách như ngày hôm qua giúp Đào Anh Thy bôi thuốc.
Vài phút sau, đã bôi xong, cả quá trình không hề đau đớn, chỉ là hơi căng thẳng một tẹo mà thôi.
Sau khi bôi thuốc xong, sáu nhỏ vội vàng chạy tới, xúm lại quanh cô thành một vòng tròn, như một cái túi sưởi vậy.
“Mẹ, đau không?” Bảo Vỹ hỏi.
“Không đau” Đào Anh Thy cười tươi roi rồi.
“Mẹ, con muốn chơi cầu trượt” Bảo Nam ồn ào.
“Mẹ con cũng muốn chơi” Bảo Long Đào Anh Thy vừa định nói Bảo My không khỏe không thế chơi thì nghe thấy giọng nói của cô bé: “Con muốn chơi…”
Mười phút sau, Đào Anh Thy đứng bên cạnh im lặng nhìn Bảo Mỹ đang cùng những đứa trẻ nhỏ khác chơi vô cùng vui vẻ, chắc con bé cũng đã đỡ nhiều rồi.
Đào Anh Thy quay đầu nhìn Tư Hải Minh đang bước tới gần, chân dài miên man, anh bước đến trước mặt cô, hình dáng thon dài của anh che phủ cả người cô, áp lực vô cùng.
Đào Anh Thy nghĩ tới chuyện tối qua, nói nhỏ: “Rõ ràng là tôi đã đoán đúng số điện thoại của anh mà tại sao anh vẫn làm thế?”
Tư Hải Minh híp mắt nhìn cô: “Cho nên tôi rất nhẹ tay rồi”
“..Anh mà nhẹ tay á?” Đào Anh Thy xém chút nữa thì nhảy dựng lên.
“Khóc đến là đáng thương” *.,” Não Đào Anh Thy nổ oành một tiếng, mặt cô đỏ chót, tên đàn ông này đang định mượn cớ cho sự chiếm hữu của mình sao: “Tôi muốn đến đài truyền hình một chuyến”
Không cùng anh ta đấu nữa, dù sao thì chuyện cũng đã rồi, chỉ cần anh ấy không còn ghi thù chuyện số điện thoại của Tư Viễn Hãng là được.
“Bận hơn cả tôi cơ nhỉ?” Ánh mắt Tư Hải Minh trầm xuống.
“Em đi một lúc rồi về”
Đào Anh Thy nói: “Thật đó, đài truyền hình có việc cần xử lí gấp, rất nhanh thôi, anh trông mấy đứa nhỏ nhé, nhiều nhất là hai giờ thôi” Sắc mặt Tư Hải Minh càng lạnh.
Đào Anh Thy hi hi ha ha đi vòng qua người Tư Hải Minh, sau đó xoay người chạy.
Nhìn thấy Tư Hải Minh không đuổi theo, hít một hơi.
Nói là hai tiếng, nhưng thực tế nếu đi theo đường chuyên thuộc, thì cũng không đến một giờ.
Dù sao cũng chỉ là đến bệnh viện tiêm một mũi tiêm thôi mà.
Cô không muốn cả ngày bị Tư Hải Minh nhìn chăm chăm đâu, sơn cả da gà, giống đêm hôm qua, hai người điên cuồng như vậy, sợ là vài ngày cũng không xuống nổi giường ấy.
Điều đáng lo nhất khi có tiếp xúc thân mật với Tư Hải Minh là lâu ngày có khi sẽ không nhìn thấy ánh mặt trời.
Đến bệnh viện, Đào Anh Thy vội vàng đi lấy số.
Tiêm thì nhanh, nhưng cô quên là còn phải xếp hàng lấy số
Ha ha, đi bệnh viện Hạ Khiết Mai được bật đèn xanh riết rồi quen cuộc sống của dân thường? Cô chờ tới gần một giờ mới tới lượt mình.
Ngồi đối diện với bác sĩ, bác sĩ nhìn cô một cái rồi hỏi: “Cô tên là Đào Anh Thy? “Đúng vậy, làm sao thế ạ? “Không có gì, cô thấy khó chịu ở đâu?”